”Không biết, nghe nói là tìm tổng giám đốc.”

”Tổng giám đốc?”

Có người nghe ngóng được thông tin, lập tức mọi người nhìn cô mà ngạc nhiên, sau đó các ánh mắt khinh thường đều quét qua người cô.

”Dựa vào cái mặt hàng này? Như vậy mà cũng muốn tìm tổng giám đốc của chúng ta?”

”Cô ta không soi gương à?”

”…”

Ôn Hủ Hủ xem như không nghe thấy.

Nhưng sắc trời dần tối, cô có chút nóng lòng, vì cô đã hứa sẽ đón hai bé lúc tan trường vào ban sáng.

Được rồi, đi đón đứa nhỏ trước đi, cô không thể thất hứa được.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn kê đôi chân nhức mỏi của mình đi, cô lái xe đến nhà trẻ.

Trên tầng cao nhất, người đàn ông đã quay về làm việc được một lúc lâu, điện thoại hắn đột nhiên rung lên một cái, hắn nhận được một tin nhắn.

Lãnh Tự: ”Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đi rồi.”

Kèm theo đó là ảnh bóng lưng cô rời đi.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh một tiếng, hắn thả điện thoại xuống, lại nhanh chóng tập trung vào công việc.

Nửa tiếng sau, bên phía nhà trẻ đột nhiên gọi điện thoại đến: ”Tổng giám đốc, không ổn rồi, Ôn tiểu thư đến đón mấy đứa nhỏ, trong lúc tranh chấp chúng tôi không cẩn thận làm cô ấy… bị thương.”

”Anh nói cái gì?”

Chỉ một câu, giọng nói Hoắc Tư Tước cao lên, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra biểu hiện bình thản cả ngày của mình đã lập tức thay đổi!

Vệ sĩ ở bên kia điện thoại cũng bị dọa cho run người.

”Là…Là cô ấy xông lên, chúng tôi mang đứa nhỏ lên xe chuẩn bị đi, nhưng cô ấy đột nhiên phát điên đuổi theo, chúng tôi không cẩn thận… không cẩn thận đụng phải cô ấy.”

”…”

Đại não hắn đột nhiên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì mà ném điện thoại sang một bên, cầm lấy chìa khóa trong ngăn kéo rồi chạy ra ngoài

Lâm Tử Dương ở bên ngoài đang chuẩn bị tan ca thấy mà há hốc mồm.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

*

Đúng là Ôn Hủ Hủ bị xe đụng.

Nhưng vết thương không nghiêm trọng, chân cô chỉ bị trầy da, chỗ thái dương cũng có một vết thương nhỏ.

”Người xấu, các chú là người xấu, tại sao lại đâm mẹ của tôi, các chú cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các chú!”

Hai đứa bé đã sớm chạy từ trên xe xuống, Tiểu Nhược Nhược chắn trước người mẹ, thấy trán mẹ bị thương thì hốc mắt lập tức đỏ lên, bé vừa khóc vừa mắng mấy vệ sĩ kia.

Vẻ mặt Hoắc Dận cũng vô cùng hung ác.

Thậm chí cậu bé còn không muốn nói nhiều, cậu nghiến chặt răng nói ra một từ: ”Cút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play