Cô ngày càng luống cuống, vội vàng hỏi bảo vệ: ”Vậy anh có biết anh ấy dọn đi đâu không? Tôi muốn tìm anh ấy.”
Bảo vệ lắc đầu: ”Cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe nói gần đây họ ở nơi này không được tốt cho lắm, mấy đứa nhỏ liên tục bị bệnh, chắc là muốn tìm một nơi có phong thủy tốt hơn.”
Nơi có phong thủy tốt hơn?
Ôn Hủ Hủ càng mơ hồ hơn, nhưng cô nghe xong thì lại cảm thấy vừa khó chịu vừa đau lòng.
Vì cô nghe thấy câu mấy đứa nhỏ luôn bị bệnh.
Thật xin lỗi, các bảo bối, mẹ thật sự không cố ý.
Cuối cùng cô đỏ mắt rời đi, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi tìm Trì Úc, dưới sự hỗ trợ của Trì Úc, cuối cùng cô cũng biết Hoắc Tư Tước mang mấy đứa nhỏ đi đâu.
”Không phải do phong thủy, là vì dễ dàng chăm sóc Mặc Bảo hơn, từ khi bé bị bệnh đến giờ vẫn luôn ở trong sở nghiên cứu của Lạc Du, Hoắc Tư Tước cũng hết cách, anh ta đã mua một căn biệt thự song lập ở bên cạnh để ở tạm.”
Trì Úc nói kết quả mình tìm hiểu được cho cô.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, không biết miêu tả cảm xúc của mình như thế nào, cô chỉ ngồi đó im lặng rơi nước mắt đã kìm nén từ lâu.
Trì Úc: ”…”
Anh ta muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tìm được căn biệt thự song lập kia.
Căn biệt thự đó nhỏ hơn Hoàng Đình số 1, nhỏ hơn rất rất nhiều, không có vườn hoa, cũng không có hồ bơi ngoài trời, nhỏ đến mức nhà để xe của bên kia cũng lớn hơn bên này.
Ôn Hủ Hủ thấy cảnh này, bàn tay vốn đang nắm chặt hành lí càng dùng sức hơn.
”Tiểu Nhược Nhược, đừng nghịch nữa, chúng ta rửa tay rồi đi ăn sáng được không? Lát nữa con còn phải đến nhà trẻ nữa.”
”Được ạ.”
Đúng lúc Ôn Hủ Hủ đang căng thẳng đứng trước cổng biệt thự, cô đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
Sau đó cô không chớp mắt nhìn một thân hình nhỏ bé mặc váy hồng chui ra từ bụi cây bên trong, bé vung vẩy tay nhỏ của mình, nhanh chóng chạy vào.
Nhược Nhược, là Tiểu Nhược Nhược của cô.
Hốc mắt Ôn Hủ Hủ lập tức ẩm ướt, cô lập tức kéo vali đuổi theo: ”Nhược Nhược, mẹ về rồi!”
Lời vừa dứt, cô bé đang chạy vào trong nhà dừng bước, sau đó bé ngơ ngác quay đầu nhìn sang.
Đúng là bánh bao nhỏ mềm mại đáng yêu của cô, là tiểu bảo bối của cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức rơi nước mắt, cô thả vali trong tay ra, đi đến muốn ôm bé.
Nhưng cô không ngờ, bảo bối nhỏ từ bé đã thích quấn lấy cô, sau khi thấy cô tiến lên, đôi mắt đen láy như thạch anh đột nhiên mở lớn.
Sau đó bé lập tức xoay người lại chạy thật nhanh.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT