”Em… Chị, chị đừng tức giận, em đều nghe người khác nói những chuyện này, em lo chị xảy ra chuyện nên mới có chút sốt ruột.” Cậu vội vàng giải thích cho sự thất thố của mình.
Ôn Hủ Hủ lại nhìn cậu mấy giây nữa.
Được rồi, có lẽ cậu thật sự nghe người khác nói mấy lời này, một người không học xong đại học có thể chỉ ra những chuyện này được sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn đè những suy nghĩ này xuống: ”Không sao, em đi ngủ trước đi, chị sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này.”
Sau đó cô nói cậu quay về đi ngủ.
Đúng là cô cần suy nghĩ thật kĩ, những lời em cô vừa nói ban nãy cũng không phải không có lí.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ suy nghĩ rất lâu, cô vẫn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, khi cô còn chưa quyết định được thì Kiều Thời Khiêm ở thành phố Clear xa xôi như biết cô sẽ do dự nên đã bay chuyến bay trong đêm đến đây.
”Chào buổi sáng Nancy, anh biết em đang do dự, không sao, anh qua đó với em.”
Anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như ảo thuật, khuôn mặt dịu dàng ấm áp trong ánh nắng chói chang nở nụ cười nhạt, Ôn Hủ Hủ có chút ngây người.
Người này thật sự quan tâm đến cô.
Trái tim Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên bình ổn lại, tâm trạng do suy nghĩ cả đêm cũng trở nên bình tĩnh, cô chuẩn bị gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, tiếng cửa phòng trên tầng được mở ra, hai người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thiếu niên cao gầy vừa bước ra, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.
”Ôn Cận? Em dậy rồi? Đúng lúc anh Kiều mới đến, chúng ta vẫn nên qua đó thì hơn.”
Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đang lạnh mặt, không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng, cô thương lượng nói với cậu.
Nhưng thiếu niên lại không giống ngày thường.
Sau khi cô nói xong, người bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời như cậu lại càng lạnh lùng hơn khi cô vừa nói xong.
Một giây sau, cậu quay về phòng ngủ, lại ”rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Kiều Thời Khiêm: ”…”
Đứa nhỏ này bị sao vậy?
Ôn Hủ Hủ cạn lời không biết nên nói gì, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại kịp, nhanh chóng giải thích với người đàn ông bên cạnh: ”Em xin lỗi, tối hôm qua nó vẫn không mong em sẽ đi, nó lo lắng em và Lâm Ân trở mặt.”
Kiều Thời Khiêm nheo mắt.
Không muốn chị và Lâm Ân trở mặt mà tức giận như vậy sao?
Kiều Thời Khiêm cảm thấy có gì đó là lạ, anh ta nhớ lại cảnh tượng ban nãy, anh ta cảm thấy thiếu niên như biến thành người khác, trước kia trên người cậu không có lạnh lẽo như vậy.
Ánh mắt cũng không dọa người như vậy.
Kiều Thời Khiêm nhìn chằm chằm cánh cửa kia một lúc lâu.
Ôn Hủ Hủ lại không để việc này trong lòng, cô cảm thấy lí do của mình rất hợp lí, vì tối qua em trai đã mất khống chế một lần trước mặt cô vì việc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT