Sau đó bé lấy một thứ từ trong túi áo ngủ ra rồi đưa cho ba.
”Cho ba, đây là tất cả các nơi mẹ đã đi cùng với bạn ở nước ngoài, ba, ba nhất định phải cố gắng hết sức mang mẹ của tụi con về, nếu không ba sẽ thành người góa vợ.”
”Góa vợ?” Hoắc Tư Tước ngẩn người.
”Chính là người đàn ông vừa già vừa mất vợ lại còn mang theo mấy đứa con riêng đó.” Mặc Bảo nhìn vẻ mặt không hiểu của ba mình thì giảo hoạt giải thích.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.
Hắn già chỗ nào?
Năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi đâu.
Còn nữa, hắn có con riêng thì sao? Chẳng lẽ không có người phụ nữ kia thì hắn sẽ không tìm được vợ nữa sao?
Dựa vào nhan sắc và tiền tài này của hắn, hắn chỉ cần tùy tiện gọi một tiếng thì cũng có một hàng phụ nữ bám lấy đấy?
Tổng giám đốc Hoắc vô cùng không hài lòng với biệt danh ”góa vợ” mà con trai đặt cho mình.
Nhưng sau đó đứa con trai này của hắn lại bắt đầu giải thích cho hắn nghe: ”Ba nghĩ mà xem, ba, đúng là ba có tiền, cũng rất đẹp trai, chỉ cần ba muốn chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn làm mẹ kế của chúng con, nhưng mà ba có nghĩ đến trường hợp này không? Ba cưới mẹ kế, quan hệ mẹ kế con chồng gì đó… Ba, ba không thấy phiền sao?”
Hoắc Tư Tước: ”…”
Hắn không biết nên nói gì.
Đứa nhóc này, là ai nói những chuyện này cho bé biết vậy?
Mấy ngày hôm sau Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở công ty xử lí công việc, mà các cổ đông kia, sau khi hắn trở về cũng không dám ho he gì nữa, ai nấy đều ngoan ngoãn ở nhà mình.
Ngoại trừ một người họ Dương.
”Tổng giám đốc Dương, tôi đã hỏi qua bộ phận chứng khoán của công ty, lúc đó họ đã tra được phần lớn cổ phiếu của công ty con bán tháo đều do có người ở bên Mỹ động tay động chân, dựa vào năng lực của chúng ta, lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể điều tra được chuyện này sau đó báo cáo cục quản lí ngân hàng.”
”Đúng, tập đoàn Hoắc thị chúng ta hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng, còn có thể lấy lại một tỷ về, nhưng vì sao Hoắc Tư Tước lại không cho phép làm vậy chứ? Anh ta có mục đích gì?”
Trong buổi chiều yên tĩnh tại vườn hoa, có mấy người đang tham gia một bữa tiệc xã giao nhỏ, tất cả đều là cổ đông trong công ty.
Chỉ là cổ phần trong tay họ không nhiều, người có nhiều cổ phần nhất cũng chính là chủ nhân căn biệt thư này, cổ đông họ Dương.
”Đừng nói lung tung, Hoắc tổng làm vậy chắc chắn cũng là có lí do.”
Không ngờ ông ta lại quát lớn đám người kia, nói bọn họ đừng nói lung tung.
Kết quả đám người kia nghe xong thì càng tức giận bất bình hơn: ”Còn có thể vì gì nữa? Tổng giám đốc Dương, ông đừng quên, nơi này của anh ta có vấn đề, chứ ai có thể làm ra chuyện đó được?”
Đột nhiên có người đưa tay chỉ lên đầu mình, ra hiệu cho bọn họ biết nơi này của người trong miệng họ có vấn đề.
Cổ đông họ Dương kia nghe xong, sắc mặt càng trầm hơn: ”Ăn nói cho cẩn thận! Lời này có thể nói lung tung được sao? Mấy lời đồn nhảm mà thôi, đừng có loan truyền bậy bạ!”
Ông ta vô cùng tức giận, nhiều lần yêu cầu những người này không nói linh tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT