Lúc này trợ lí anh ta cũng đến đây, thấy vậy thì vội vàng rót nước ấm đưa cho anh ta.
”Tiên sinh, anh không sao chứ? Sao anh lại uống nhiều rượu vậy? Bình thường anh không uống nhiều mà.”
Cậu ta đã đi theo anh ta rất nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì không nhịn được mà đau lòng.
Nhưng Kiều Thời Khiêm lại cười, ngẩng đầu dựa lên vào ghế sopha, vẻ mặt nhìn trần nhà vô cùng thỏa mãn.
”Vui vẻ nên uống nhiều chút cũng không sao.”
”Vui vẻ? Là vì tiểu thư Nancy sao? Cô ấy đã đến đúng không?”
”Đúng.”
Kiều Thời Khiêm không phủ nhận, sau đó cầm cốc nước trợ lí để bên cạnh lên uống một ngụm.
Trợ lí: ”…”
Cậu ta có thể nói gì nữa sao? Tiên sinh nhà cậu ta lúc nào cũng sáng suốt, chỉ duy nhất những chuyện liên quan đến người phụ nữ này thì anh ta sẽ đều trở thành một người khác.
Ví dụ như lần này, cậu ta thật sự không thể nào hiểu được, chỉ vì một người phụ nữ mà lại chơi lớn như vậy!
”Chuyện kia đã xong rồi sao? Trong khoảng thời gian này tôi đã hỏi thăm, cô Nancy đúng là một lại lần nữa tiến vào giới tài chính, đối tác trước đây, gia tộc Lôi Mông của cô ấy đã phá sản, bây giờ cô ấy muốn nhanh chóng vững chân trong giới thì chỉ sợ phải cần tìm một người có bối cảnh và thân phận mạnh hơn nữa mới được.”
”Ừm, cho nên đêm nay tôi mới uống nhiều rượu như vậy.”
Người đàn ông kia lại vui vẻ cười một tiếng.
Anh ta rất ít khi vui vẻ như vậy, cho dù bình thường anh ta luôn tươi cười với mọi người nhưng rất ít khi cười chân thành như thế này.
Trợ lí không nói gì, cậu ta thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.
”Đúng rồi, gần đây có chỗ nào chơi không? Sắp xếp một chút, ngày mai tôi dẫn Nancy và mấy người kia ra ngoài chơi một chút.”
”Được tiên sinh.”
Trợ lí quay đầu nhìn anh ta một cái, thầm ghi nhớ rõ chuyện này.
Mong anh ta cũng để ý chuyện công ty như này thì tốt.
Nhưng điều khiến hai người không ngờ là, sáng hôm sau, lúc trợ lí Kiều Thời Khiêm hẹn xong sân golf, gọi điện cho Ôn Hủ Hủ nhưng lại không hẹn được cô.
”Thật xin lỗi, Thời Khiêm, hôm nay em… có chút việc, không thể ra ngoài được.”
Ôn Hủ Hủ khó khăn từ chối trong điện thoại, nếu không phải tay đang cầm chăn thì cô chắc chắn sẽ đạp người đàn ông đang nằm bên cạnh xuống.
Khốn kiếp!
Kiều Thời Khiêm nghe xong không khỏi thất vọng: ”Không thể đẩy xuống sau được sao? Bọn họ rất khó gặp mặt, đặc biệt là ngài Lâm n, ông ấy là người đứng đầu phố Wall bên kia đó.”
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Cô còn chưa kịp nói gì thì một bàn tay to đột nhiên xuất ở trong chăn kéo cơ thể mềm mại của cô lại, chỉ trong nháy mắt cô đã bị kéo về phía sau, giọng nói cũng thay đổi: ”Không được không được, chúng ta hẹn lần sau đi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT