“Cô là ai? Ai cho cô vào?”

Ngay khi cô nhìn chằm chằm đôi dép lê, cảm xúc nhất thời khó có thể khống chế, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn của một người.

Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới như bừng tỉnh sau giấc mộng.

“Tôi là… tôi là tới khám bệnh cho tổng giám đốc của các cô, hiện tại anh ta đang ở nhà sao?”

Cô nhanh chóng thu dọn cảm xúc của mình, sau đó xoay người nhìn về phía người xuất hiện sau lưng mình.

Đó là một người giúp việc, tuổi chừng bốn mươi, lúc này nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tự tiện xông vào, sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Khám bệnh cho ông chủ nhà chúng tôi? Chuyện này tôi không được báo trước?”

“À? Không? Tôi là được trợ lý ở công ty ông chủ các cô gọi tới, anh ta có ở đó không? Không bằng cô đi hỏi ông chủ của cô đi, anh ta sẽ biết.”

Ôn Hủ Hủ vội vàng đem Tiểu Lâm ra thanh minh.

Thế nhưng, người giúp việc dường như vẫn không thèm nghe, mãi đến một lúc sau, hắn ở trên lầu nghe ồn ào mới chịu đi xuống.

“Ôn Hủ Hủ? Ai cho cô tới đây?”

Hoắc Tư Tước đứng ở đầu cầu thang, tóc vẫn ướt sũng, thân hình cao gầy chỉ mặc bộ đồ ở nhà bình thường, áo len cổ chữ V màu xám nhạt, phía dưới là quần dài màu trắng, cả người thoạt nhìn có loại cảm giác lười biếng nhàn rỗi.

Tuy nhiên, không làm ảnh hưởng chút nào đến sự cao quý toát ra từ hắn.

Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông này, sửng sốt một chút: “Trợ lý Lâm bảo tôi, mà không phải anh muốn tôi trị bệnh sao?”

“Lâm Tử Dương? Ôn Hủ cô có nói dối cũng phải có chừng mực chứ? Cô cảm thấy tôi có thể ra lệnh cho cậu ta như vậy không?”

Ai cũng thật không ngờ người này có thể mở miệng ra là phủ nhận ngay, bởi vì cho rằng Ôn Hủ Hủ ‘nói dối’ mà khuôn mặt tuấn tú vốn không có chút máu của hắn cũng lập tức bốc lên một tầng u ám.

Ôn Hủ Hủ chết lặng.

Không phải chứ, rõ ràng là Tiểu Lâm tìm đến cô, anh ta còn vừa mới đưa cô tới.

Không đúng, nếu thật sự là do người đàn ông này ra lệnh, vậy vừa rồi lúc mới tiến vào, trợ lý này sẽ không để cho cô một mình đi vào, cô thật sự đã bị anh ta lừa?!

Ôn Hủ Hủ thoáng chốc hoảng hốt.

“Thế nào? Bị tôi nói đúng tim đen rồi đúng khôngkhông?”

Hoắc Tư Tước thấy được vẻ mặt của cô, nhất thời trong đôi mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng hiện lên tia châm chọc, nhấc chân từ lầu trên đi xuống.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Sự hoảng hốt nhất thời khiến cô không tự chủ được mà lùi lại mấy bước.

“Anh…… Chờ một chút, trước hết bình tĩnh lại, chuyện này thật sự là Lâm Tử Dương thấy anh ở trên thuyền liền hôn mê, còn bị đưa vào bệnh viện cho nên mới để tôi tới khám bệnh cho anh. Nếu tôi đã đến, vậy chúng ta tốt nhất nên giữ hòa khí để cho tôi điều trị cho anh?”

Cô cố gắng chống cự ý muốn thoát ra, đề nghị được chẩn đoán và điều trị bệnh cho hắn ta.

Dù sao sự việc cũng đã như vậy rồi, để sau này còn có cơ hội gặp con trai, cô nên nhẫn nhịn. Chỉ cần là cô thành công không chừng hắn thật sự sẽ đồng ý cho cô gặp con trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play