Đi luôn rồi?

Cô ta có nên nói cho hắn biết người phụ nữ họ Ôn kia vừa đến đây không?

Lạc Du có chút do dự.

Nhưng cuối cùng cô ta không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia rời đi, mãi cho đến khi xe hắn biến mất trong đêm tối mới thu ánh mắt lại.

”Bác sĩ Lạc, chúng ta không nói cho Hoắc tiên sinh biết vợ ngài ấy đến đây sao? Lúc cô ấy rời đi sắc mặt rất tệ, có khi nào xảy ra chuyện gì không?”

Trợ lí ở phía sau thấy thế thì không nhịn được mà hỏi.

Lạc Du vừa nghe xong sắc mặt đã trầm xuống.

”Nói cái gì? Cô ta đến tìm tôi chứ không phải anh ấy, tôi chỉ kể hết những gì cô ta hỏi theo ý cô ta muốn, cô ta không chịu được thì trách ai?”

Từ trước đến nay cô ta chưa từng tức giận như vậy.

Mà trước đó cô ta cũng sẽ tuyệt đối không có tâm trạng như thế này.

Hoắc Tư Tước lái xe về vịnh Thiển Thủy.

Hắn đang định di vào biệt thự tìm Ôn Hủ Hủ để giải thích với cô chuyện mình không thể quay về đúng giờ để đi thăm tù với cô thì đột nhiên di động vang lên.

”Alo?”

”Tổng giám đốc, không ổn rồi, Đỗ Như Quân chết rồi!”

Là giọng Lãnh Tự, trong đêm khuya gió lạnh, câu nói của anh ta giống như tiếng sấm, Hoắc Tư Tước vừa nghe xong đã cảm thấy lỗ tai ong lên.

”Chết rồi? Tôi đâu có nói anh giết cô ta!”

”Vâng, tôi cũng không ra tay, nhưng vừa rồi cô ta cãi nhau với ba mẹ xong thì chạy ra ngoài, sau đó phát hiện chết trên đường lớn, người đứng bên cạnh là người của chúng ta.”

Lãnh Tự vội vàng giải thích.

Dường như anh ta cũng đang muốn giải thích mình không có chút liên quan nào đến chuyện này.

Nhưng từ khi anh ta nói câu ”tại hiện trường Đỗ Như Quân chết có người của Hoắc thị” xong, ngữ điệu đã trở nên bất lực đến cùng cực.

Hoắc Tư Tước cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cuối cùng sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.

”Vậy anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì!”

”Đã tiến hành điều tra, nhưng tổng giám đốc, Lưu Bội đuổi theo cô ta, bà ta tận mắt nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ…”

”Bộp…”

Không còn âm thanh nào ngoài âm thanh đập điện thoại xuống đất vì quá tức giận của người đàn ông.

Đập xong ngón tay hắn cũng run lên.

Đỗ Như Quân chết rồi, ở hiện trường còn có người của Hoắc thị, mà tất cả đều bị Lưu Bội nhìn thấy.

Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi, chân cũng nhanh chóng sải vào biệt thự, hắn phải nhanh chóng tìm được Ôn Hủ Hủ, sau đó nói rõ mọi chuyện với cô trước.

Nhưng khi hắn vào trong biệt thự mới phát hiện không có ai.

”Phu nhân đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play