”Không phải, ba ngồi đây chỉ vì muốn nói chuyện của ba con cho con biết, chuyện con nói ba sẽ không tham gia, đây là chuyện của Tư Tước, ngay cả nó cũng tin tưởng con như vậy thì ba không cần phải nhúng tay vào nữa.”

”Hơn nữa ba muốn xin lỗi vì ngày trước đã có thành kiến với con, con là một đứa trẻ ngoan, ba nhìn con lớn lên, ba biết rõ con là người như thế nào hơn bất kì ai khác, ba không nên nghi ngờ tình cảm của con dành cho Tư Tước, cho nên bây giờ ba sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện này nữa, ba nên xin con tha thứ cho ba mới đúng, không biết con có đồng ý không?”

Cuối cùng ông cụ nâng cốc trà lên, vẻ mặt chua xót cầu xin Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ sợ đến ngây người.

Vậy mà ông ấy… lại cầu xin cô tha thứ?

Ông ấy không trách cô, không chất vấn cô mà ngược lại còn xin lỗi cô vì chuyện lúc trước, bây giờ còn khẩn cầu sự tha thứ của cô?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ.

Nhưng cô không thể phủ nhận, sau khi nghe được những lời này, trái tim từng bị chính cô đóng lại, trái tim đã được dựng một tầng phòng thủ vững chắc bắt đầu từ từ tan rã.

”Ông đừng nói như vậy, có một số việc, là tôi… đã làm sai.”

”Nhưng con thật lòng muốn bảo vệ trái tim của Tư Tước, chỉ cần chuyện đó là đủ.”

Trước khi ông cụ Hoắc rời đi đã nói một câu như vậy.

Dường như, đến lúc này ông ấy đã thật sự thừa nhận sự tồn tại của Ôn Hủ Hủ trong cuộc đời của Hoắc Tư Tước, ông ấy cho phép cô ở bên cạnh bảo vệ hắn cả đời này.

Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin quay về thì Hoàng Điình số 1 đã gió êm sóng lặng.

Mặc Bảo bị bệnh nghỉ ngơi ở trên tầng, Ôn Hủ Hủ dẫn Nhược Nhược và Hoắc Dận đến phòng cậu bé chơi, căn biệt thự lớn như vậy chìm trong bóng tối, không có tiếng mấy đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, không có bóng dáng mảnh mai kia đi lại.

Căn biệt thự trở nên vô cùng lạnh lẽo buồn tẻ.

Hắn dừng bước, trong lòng cảm thấy không thể quen được.

Sau đó hắn ngay cả giày cũng không thay đã lập tức lên tầng hai, đi đến cửa phòng ngủ lộ ra chút ánh sáng.

”Anh về rồi?”

Khi cửa phòng ngủ bị mở ra, dưới ánh đèn màu cam nhạt trong phòng ngủ, một người phụ nữ đang ngồi dưới thảm đọc sách cho mấy đứa nhỏ nghe, cô nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn đều là ý cười.

Hắn về mà cô vui như vậy sao?

Hoắc Tư Tước lập tức cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.

Hắn đứng ngoài phòng ngủ cởi giày, sau đó sải bước đi đến: ”Ừm, Mặc Bảo sao rồi? Không sao chứ?”

”Không sao, chắc là ăn nhiều quá nên mới đau bụng, tôi nghe Nhược Nhược nói thím nhỏ cho mấy đứa ăn rất nhiều anh đào nhập khẩu, anh đào vốn cần được ướp lạnh để đảm bảo chất lượng, ăn nhiều sẽ đau bụng.”

Ôn Hủ Hủ từ tấm thảm đứng dậy, cô chuẩn bị xuống làm đồ ăn khuya cho người này.

Nhưng cô vừa đi đến cửa, người đàn ông sau khi kiểm tra con trai không có việc gì đã gọi cô lại: ”Tôi đã ăn rồi, hôm nay công ty liên hoan ngày cuối cùng làm việc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play