“Bác Hoắc, cháu rót trà cho bác, đây là Gyokuro cháu vừa mang về từ Nhật Bản, bác nếm thử ạ.”

Cố Hạ ngoan ngoãn, sau khi pha trà mình mang đến xong vô cùng cung kính đưa trà qua, nhìn thoáng qua khỏi phải nói hiểu chuyện nhường nào.

Nghe thấy vậy, ông cụ đang trò chuyện với người trong gia đình liền quay lại, đưa tay nhận lấy ly trà cô ta đang cầm: “Cũng rót cho các chú các thím của cháu một ly đi.”

“Vâng, bác Hoắc.”

Nghe thấy vậy, Cố Hạ liền mở cờ trong bụng.

Ngay lập tức, cô ta lại bưng bộ đồ trà rót đầy trà đã pha xong vào từng ly, sau đó đưa qua cho người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì, khiến cho họ mỉm cười hài lòng.

Ôn Hủ Hủ loạng choạng lùi về sau một bước.

Giống như có thứ gì đó đột nhiên đâm mạnh vào trong tim cô, nhìn cảnh tượng này, trong nháy mắt tầm nhìn trước mắt cô lại trở nên mơ hồ.

“Đồ ngốc? Cô không sao chứ? Cô sao thế?” Trì Úc ở bên cạnh thấy vậy thì giật mình vội đến đỡ cô.

Nhưng, Ôn Hủ Hủ lại hoàn toàn không cảm giác được, lỗ tai cô ù đi, sự thất vọng và thê lương lan tràn nơi đáy lòng, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến ngạt thở và khó chịu như dao cứa.

Tại sao?

Lẽ nào, ngay cả ông cụ cũng vứt bỏ cô rồi sao? Bởi vì cô bây giờ không phải là con dâu ông ta, cho nên ông ta cũng không còn xem cô là người nhà nữa sao?

Nhưng, rõ ràng ông ta đã nói, bố mẹ cô không còn nữa ông ta sẽ xem cô như con gái mà.

Chưa bao giờ Ôn Hủ Hủ đau đớn đến như vậy.

Sự khó chịu này hoàn toàn khác với khi bị con trai ông ta tổn thương, con trai ông ta và cô là quan hệ bình đẳng, về chuyện tình cảm từ trước đến này cô đều rất hiểu, hắn không có nghĩa vụ cho cô thứ cô muốn.

Cho nên, thái độ của cô sẽ ôn hòa hơn một chút.

Cho dù là khi hắn tổn thương cô, cô cũng sẽ chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn, sẽ không đến mức không thể chịu đựng nổi.

Nhưng mà bây giờ, sau khi nhìn thấy cảnh này cô thật sự có chút suy sụp.

Tại sao muốn đối xử với cô như vậy?

Cô thật sự đã làm sai điều gì rồi sao? Không phải ông ta đã nói ông ta sẽ đối xử với cô như con gái sao? Tại sao ông ta lại đối xử tốt với người phụ nữ này khi vừa mới bảo cô ly hôn với con trai mình như vậy?

Ngay cả trà trước đây ông ta thích uống nhất đều là do Ôn Hủ Hủ cô pha, vậy mà bây giờ đã đổi thành người phụ nữ này pha.

Nước mắt Ôn Hủ Hủ lăn dài, cũng không chào hỏi mà hồn bay phách lạc xoay người bỏ đi…

“Đồ ngốc, cô đi đâu đấy?”

Thấy vậy, Trì Úc lập tức đuổi theo ra ngoài.

Mà hai người không biết là, vào lúc họ rời đi thì người phụ nữ bên trong đã nhìn thấy cô, và nở một nụ cười đắc ý.

Ôn Hủ Hủ, đấu với tôi cô còn kém xa lắm!

***

Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc thị.

Sáng hôm nay Hoắc Tư Tước luôn bận việc công ty, cuối năm các bộ phận đều cần thống kê số liệu, mà hắn là BOSS cao nhất đương nhiên cần phải kiểm tra xét duyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play