Cho nên, chỉ cần gây khó dễ cho Trì Úc thì không sợ Ôn Hủ Hủ không đến.

“Tin tức dì nghe được trước đây đều sai rồi, Trì Úc hoàn toàn không thích thiên kim thị trưởng, là Hoắc Anh Nga muốn bám víu vào cuộc hôn nhân này, buổi sinh nhật ngày hôm nay gián tiếp nói là buổi tiệc xem mắt của Trì Úc và vị thiên kim này.”

“Phải không.”

Cố Thanh Liên khá ngạc nhiên.

Cố Hạ gật đầu, nhìn cuốn sách đang cầm trong tay: “Ừm, cho nên Trì Úc muốn từ chối hôn sự này, chắc chắn sẽ tìm một người làm vật chắn, mà Ôn Hủ Hủ không thể nghi ngờ chính là người được chọn thích hợp nhất.”

Người phụ nữ này, không hổ là người đã ở nơi này năm năm, đã nắm rõ mối quan hệ của những người thuộc tầng lớp thượng lưu này.

Nghe vậy, Cố Thanh Liên nở một nụ cười khen ngợi: “Không sai, nếu đã như thế thì kế hoạch ngày hôm nay của chúng ta có thể thực hiện một cách hoàn hảo.”

“Ừm, nên sắp xếp đều đã sắp xếp xong, dì yên tâm cháu sẽ để cho Hoắc Tư Tước tận mắt nhìn thấy cô ta là người như thế nào, đảm bảo bắt đầu từ hôm nay sẽ để cho cô ta đừng mơ bước được nửa bước vào vịnh Thiển Thủy!”

Người phụ nữ này cầm cuốn sách trong tay, móng tay đỏ tươi đang vuốt ve những con chữ trên đó, khóe miệng nở một nụ cười oán hận và nham hiểm.

Phải, hôm nay cô ta sẽ để cho tiện nhân này bò về lại trong mộ của mình!

Cô ta chết mà sống lại vốn chính là một sai lầm.

Hai dì cháu cầm quà sinh nhật trong tay, tâm trạng cực kỳ tốt đi vào khách sạn.

Một tiếng sau Trì Úc và Ôn Hủ Hủ mới đến khách sạn.

Họ đã kéo dài nhiều thời gian để trang điểm và làm tóc cho Ôn Hủ Hủ, sau khi đến nơi thì nhận ra khách mời của tiệc sinh nhật gần như đều đã đến đông đủ. Lúc này, mọi người đang yến tiệc linh đình, chuyện trò vui vẻ, đại sảnh khách sạn năm sao của tập đoàn Hắc Thị có sức chứa vài ngàn người vô cùng náo nhiệt.

Xem ra, quy mô của buổi tiệc sinh nhật này rất lớn.

Ôn Hủ Hủ dừng lại ở cửa.

“Đồ ngốc, cô có muốn đeo cái này không?”

Sau khi nhìn thấy một màn này Trì Úc bỗng thoáng do dự, đột nhiên anh ta lấy một thứ ở trong người ra.

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn thứ trong tay anh ta, “Mặt nạ?”

“Đúng, kiểu tiệc như thế này con gái đeo mặt nạ cũng không có gì, trước đây thường có người làm như vậy.” Trì Úc vắt óc giải thích chỉ hi vọng người phụ nữ này đừng nghi ngờ.

Nhưng, Ôn Hủ Hủ là người rất thông minh, anh ta vừa cầm ra thì cô đã hiểu.

Cô thật sự phải hèn mọn như vậy sao?

Đến nơi này cũng không thể dùng mặt của mình để gặp được hắn, mà phải che giấu không để cho người khác biết.

Ôn Hủ Hủ nhếch khóe môi, lộ ra vẻ chua xót: “Không cần đâu, vốn là ông cụ bảo tôi đến, như thế này đi, sau khi đi vào chúng ta trực tiếp đi tìm ông ấy chào hỏi nhé.”

Cô nhàn nhạt nói xong, thì xách váy đi vào trước.

Trì Úc: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play