Nhược Nhược nhìn thấy vậy vui vẻ nhảy cẩng lên giống như mình được khen ngợi vậy.
Mặc Bảo thì không cần phải nói.
Cậu không ngừng giơ ngón tay cái lên với anh trai, cuối cùng vẫn chưa hài lòng cậu còn hưng phấn tìm mẹ lấy điện thoại di động, sau đó tự mình quay video giúp anh trai.
Còn những người đang ở khu nghỉ ngơi chờ xem kịch xong nhìn thấy lại tức giận.
Thằng nhóc này, sao lại lợi hại như vậy?
Cậu vừa rồi ở bên ngoài rõ ràng trông không thích hợp, hoàn toàn không giống người bình thường, sao sau khi lên sân khấu không xảy ra chút chuyện gì, còn giống như hack vậy?
Bọn họ phát điên rồi!!
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, loại người có tính cách lầm lì có khiếm khuyết từ nhỏ như Hoắc Dận, thật ra từ lúc Mặc Bảo giải tỏa cậu, làm cho cậu từ trong một mớ trì trệ được khai sáng thông suốt, cậu đã hoàn toàn có thể tập trung không có gì để lo lắng.
Loại người này, cái xấu và cái tốt trong tính cách riêng chính là như vậy.
Hoắc Dận được mọi người chú ý giành được một tràng vỗ tay.
Ôn Hủ Hủ cực kỳ vui vẻ, đợi đến khi con trai đi xuống, ngay lập tức dẫn theo Mặc Bảo và Tiểu Nhược Nhược chạy tới ôm lấy cậu, hôn lên khuôn mặt nhỏ đẹp trai của cậu vài cái.
“Dận Dận, hôm nay con thật tuyệt vời, mẹ rất vui vì con, còn có ba cũng biết, anh ấy cũng khen ngợi con nha!”
“Ừm…”
Hoắc Dận xấu hổ nở nụ cười.
Tuy nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, có thể nhìn ra cậu cũng rất vui vẻ.
Giáo viên cũng đến, hơn nữa anh ta còn mang đến cho tất cả mọi người một tin tốt: “Mẹ Dận Dận, vừa rồi ban tổ chức nói với tôi, buổi biểu diễn này sẽ kết thúc sẽ có cúp.”
“Thật sao?”
Mọi người nghe thấy vậy đều cảm thấy vui mừng.
Vì thế Ôn Hủ Hủ đi theo thầy giáo một lần nữa đến gặp ban tổ chức để xác nhận chuyện lập giải thưởng, còn ba anh em ở lại trong phòng thu chờ mẹ thầy giáo.
“Hai người các người đi bỏ cái này vào trong cây đàn của thằng ngốc kia.”
Khi ba anh em đang ngồi ở đó đắm chìm trong vui sướng, thì ở khu nghỉ ngơi bên này cậu bé mặc âu phục màu trắng vẻ mặt oán hận chỉ huy hai người đến phá đàn của Hoắc Dận.
Buổi biểu diễn của Hoắc Dận đã xem như hoàn mỹ rồi.
Còn buổi biểu diễn nhày hôm nay, không ai biết thật ra trong dánh sách dự trữ chỉ có một suất biểu diễn trên sân khấu, nếu Hoắc Dận đã thành công, vậy thì đứa nhỏ kế tiếp gần như sẽ không có cơ hội nữa.
Cho nên đám người này thật sự đều ghen ghét với Hoắc Dận.
Hai người kia nghe vậy lập tức cầm lấy card âm thanh* trong tay cậu bé mặc âu phục màu trắng kia, sau đó lén lút đi đến bên cạnh cây vĩ cầm của Hoắc Dận.
*Card âm thanh là thiết bị hỗ trợ xử lý âm thanh đầu vào và giúp chuyển đổi mang đến âm thanh đầu ra chất lượng nâng cao hiệu ứng trò chơi và hỗ trợ công việc sản xuất âm nhạc.
Card âm thanh là một thứ phụ trợ, nếu để cho người khác biết trong vĩ cầm của Hoắc Dận có thứ như vậy, vậy thành tích vừa rồi cậu lập ra, chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.
Hơn nữa cậu còn có thể bị những người có mặt ngày hôm nay cười nhạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT