Vịnh Thiển Thủy, chính là biệt thự trang viên hiện tại của bọn họ đang sinh sống.
Cố Hạ như bị sét đánh!
Không cho cô xuất hiện trước mặt Hoắc Dận lại còn không cho cô ở lại Vịnh Thiển Thủy……
Đó không phải là hoàn toàn vạch rõ giới hạn với cô, đuổi cô ra khỏi thế giới của hắn sao?
Cô hoàn toàn choáng váng, bất chấp cốc nước đập vào người mình, bò lại gần hắn.
“Anh không thể đuổi em đi, em yêu anh, Tư Tước, anh quên lúc trước anh đã nói gì khi đưa về sao?
“……”
Thật lâu thật lâu, đêm hôm đó, trên thuyền đều quanh quẩn tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc rống của người phụ nữ này.
Ôn Hủ Hủ hôn mê cả một đêm.
Đến buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ từ từ chiếu vào trong khoang thuyền của cô, để cho cô cảm giác được một tia nắng ấm áp, lúc này cô mới chậm rãi mở ra hai tròng mắt.
“Tỉnh rồi?”
Có chút ngoài ý muốn, sau khi tỉnh lại, bên cạnh cô lại còn có người.
Ôn Hủ Hủ gian nan nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía nơi phát ra âm thanh này.
Trợ lý Lâm?
“Đúng, là tôi, nhiều năm không gặp, phu nhân còn nhớ rõ tôi, thật là vinh hạnh cho tôi”.
Đây là một người đàn ông rất trẻ tuổi, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro, trên khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn đeo một cặp kính gọng đen, không phải trợ lý Tiểu Lâm của Hoắc Tư Tước thì là ai.
Ôn Hủ Hủ thấy rõ người này, cười cười.
“Sao lại không nhớ được?”
Năm đó, cô gả đến Hoắc gia, ngày hôm sau Hoắc Tư Tước liền ra nước ngoài không bao giờ trở về nữa, chính là trợ lý này, thường xuyên chạy qua lại giữa Hoắc gia và công ty.
Lúc đó, cô còn nhớ rõ, mỗi một lần trợ lý Lâm tới, đều trông mong anh ta có thể mang đến tin tức của người đàn ông kia.
Ôn Hủ Hủ kéo kéo khóe miệng, chống tay ngồi dậy: “Anh nói gì thế? Cảm ơn sự giúp đỡ trước kia của anh, đúng rồi, sao anh lại ở chỗ này?”
“Tối hôm qua cô bị thương, tôi không có chuyện gì nên qua đây xem cô truyền nước, cô cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Tiểu Lâm còn đặc biệt rót cho cô một ly nước ấm.
Ôn Hủ Hủ nhận lấy, nhất thời có chút ngượng ngùng: “Thì ra là như vậy, vậy thật sự là làm phiền anh rồi, tôi không sao, đúng rồi, Dận Dận đâu? Thằng bé thế nào? Thằng bé không sao chứ? Tối hôm qua tổng giám đốc các anh có đi hỏ tộii người phụ nữ kia không? anh ấy…”
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Tiểu Lâm vội an ủi cô: “Phu nhân yên tâm, hiện tiểui tiểu thiếu gia đã được tổng giám đốc mang theo bên người, còn cô Cố…… về sau cũng không được tiếp xúc với tiểu thiếu gia nữa, cô không cần lo lắng.
Tiểu Lâm đã sớm biết cô sẽ hỏi cái này, cho nên đã chuẩn bị một đáp án mà cô hài lòng.
Ôn Hủ Hủ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT