Hoắc Tư Tước ngồi ở phía trước vẫn luôn nghe, thấy cô cúp điện thoại, hắn nhìn lướt qua gương chiếu hậu hỏi: “Con gái gọi sao?”

Ôn Hủ Hủ gật đầu: “Ừ.”

Cô dừng lại, nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai ba con, cô muốn làm cho mối quan hệ của hai người tốt hơn một chút, vì vậy cô cố ý bổ sung thêm một câu: “Nó còn hỏi anh, có về ăn tối cùng không?”

Hoắc Tư Tước: “…”

Hắn thông minh như vậy, nghe được mấy câu đơn giản truyền đến từ điện thoại cùi bắp của cô, có thể không đoán ra sao?

Người đàn ông cầm vô lăng không có lập tức tỏ vẻ từ chối giống như mọi khi, mà sau khi chống cằm suy nghĩ một lúc.

Đột nhiên hàng lông mày xinh đẹp của hắn nhíu lại: “Ba ruột của con bé thật sự đã chết rồi sao?”

Ôn Hủ Hủ: “Hả?”

Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng khó coi hơn: “A cái gì chứ? Tôi hỏi cô ba con bé đã chết, vậy trong nhà con bé còn người thân nào khác không? Tất cả đều chết hết rổi?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Độc vậy, còn muốn nguyền rủa cả nhà họ Hoắc hắn đều chết sạch?

Ôn Hủ Hủ thật sự là có chút không đành lòng nhìn thẳng vào lời này…

“Không… Không có, ông nội và… cô vẫn còn.”

“Vậy tại sao cô không đưa con bé cho bọn họ? Một người phụ nữ mang theo nhiều đứa trẻ như thế làm gì?”

“Cái không phải là nói nhảm sao? Đó là những đứa trẻ tôi sinh ra, tại sao tôi không thể mang theo chứ? Nếu tôi đưa con bé cho người khác, vậy người ta đối xử với nó không tốt thì phải làm sao? Không cho nó ăn còn ngược đãi nó, anh nhẫn tâm không?”

Ôn Hủ Hủ nghe thấy những lời khó nghe như vậy, ngay lập tức đáp trả lại.

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng không nói lời nào.

Không biết vì sao khi hắn nghe thấy câu “Không cho nó ăn, còn ngược đãi nó”, trong trong đầu hắn đột nhiên hiện lên dáng vẻ của con nhóc ngốc nghếch kia, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Đúng vậy, sao có thể tùy tiện đưa đứa bé cho người khác chứ?

Hoắc Tư Tước suốt dọc theo đường đi cũng không lên tiếng nữa.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không nói lời nào, cô càng lười mở miệng, cô cảm thấy người đàn ông này có đôi khi khôn khéo có thể nhìn thấu người khác.

Đôi khi lại mù mắt làm cho người khác thật tức giận!

Người ba đó không phải là hắn sao?

Hai người một đường không trao đổi thêm gì nữa, mãi đến nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến vịnh Nước Cạn.

“Tôi đi xuống trước.” Ôn Hủ Hủ thấy cuối cùng cũng đến, lập tức muốn đẩy cửa xuống xe.

“Ôn Hủ Hủ, cô nghe cho kỹ, con người Hoắc Tư Tinh này hay thù dai, trong khoảng thời gian này, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây đừng đi đâu cả!”

Đột nhiên người đàn ông ngồi ở ghế lái phía trước đưa ra lời cảnh báo bằng một giọng điệu mà cô chưa từng nghe thấy trước đây.

Hả?

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên có chút bị dọa sợ, ngơ ngác xoay chuyển tầm mắt, thoáng thấy ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm trong đôi mắt mực dày của người đàn ông này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play