Ôn Hủ Hủ giật mình.

Hoắc Tư Tinh nhìn thấy thế, từ xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của chị ta: “Hoắc Tư Tước, mày là thứ lòng lang dạ sói! Tao nguyền rủa mày không sống qua nổi đêm nay!!”

Em trai ruột mà độc ác như vậy.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu ra, bất chợt trong lòng lại cảm thấy phức tạp nói không nên lời.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chị ta? Chị ta là chị của anh, tôi có thể làm gì chị ta chứ? Chẳng lẽ thực sự tống chị ta vào tù sao? Như vậy thì làm sao tôi có thể cho ba anh một lời giải thích đây? Sau này làm để đối mặt với ba anh đây?”

Cô cúi đầu, cố gắng kiềm lại sự chua xót trong mắt mình.

Tâm trạng của cô bây giờ thực sự đã tốt hơn nhiều.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng lúc này nhìn thấy mọi việc đã kết thúc, vậy mà hắn lại đứng ở bên cạnh cô, niềm vui sướng trong lòng cô còn vui hơn khi được ông cụ che chở.

Cô chính là kém cỏi như vậy.

Rõ ràng lúc trước hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, đẩy cô xuống vực sâu, nhưng khi hắn hơi đối xử tốt với cô một chút thì những phòng tuyến kiên cường trong lòng ngực dựng lên để chống lại hắn.

Lại bắt đầu lung lay từng chút từng chút một.

Cũng may sau khi cô nói câu này, rốt cuộc người đàn ông này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ lại một câu: “Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn như cô!”

Hắn nhấc chân lên rồi rời đi.

Ôn Hủ Hủ sững sờ một lát, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Đó không phải là ngu xuẩn sao?

Đối với loại người như Hoắc Tư Tinh, cô gần như có thể khẳng định sau khi cô không truy cứu nữa thì sau này chị ta vẫn sẽ đối phó với cô, người như chị ta, cường thế đến mức đã vặn vẹo, lòng dạ lại hẹp đến mức không thể chịu được bất cứ người nào mà chị ta không khống chế được, làm sao chị ta có thể buông tha cho cô chứ?

Chỉ sợ, chị ta thật sự sẽ nhanh quay trở về.

Ôn Hủ Hủ đi theo ra ngoài.

Vốn là muốn ngồi xe Lâm Tử Dương trở về, nhưng không biết từ lúc nào đã không nhìn thấy tên này, sau khi cô đi ra chỉ thấy chiếc Bentley kia.

Lúc này, đang bật đèn hậu…

Vậy cô đi qua? Hay là không đi qua?

Ôn Hủ Hủ có chút do dự, cô không chắc chiếc xe này có phải đang chờ cô hay không? Hơn nữa theo kinh nghiệm trước đây, hắn cũng không có khả năng chờ cô, hắn và cô có quan hệ gì chứ.

Ôn Hủ Hủ quyết định vẫn là tự mình trở về.

Thế nhưng khi cô mới nhấc chân lên, chiếc xe kia bỗng nhiên bấm còi, cô ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy cửa sổ xe bên ghế lái mở xuống một nửa: “Cô đang làm gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cơ thể cô cứng đờ, một lát sau mới vội vàng đi tới với cái đầu cúi gằm.

Vài phút sau, khi Ôn Hủ Hủ ngồi lên chiếc xe này, người đàn ông phía trước sắc mặt rõ ràng lại khó coi hơn rất nhiều, xen lẫn một chút tức giận mơ hồ: “Ôn Hủ Hủ, vừa rồi cô đang làm gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play