Quả nhiên đứa con trai nhỏ này và Hoắc Dận không giống nhau. Hoắc Dận tuy cũng thông minh, nhưng dưới sự chăm sóc cẩn thận của Hoắc Tư Tước, tâm trí cậu càng giống trẻ con hơn.
Nhưng đứa nhỏ trước mắt này, tại một khoảnh khắc nào đó cậu luôn để lộ ra một loại cảm giác vô cùng trầm ổn.
Chẳng lẽ đây là do nhiều năm ba mẹ con bọn họ lưu lạc ở bên ngoài. Vì bảo vệ mẹ, mà cậu bé chỉ mới năm tuổi đã gánh vác trên vai mình trách nhiệm của một người đàn ông sao?
Hoắc Tư Tước lại khó chịu như bị kim đâm.
Giờ khắc này, hắn thật muốn tát chính mình hai cái!
“Đúng, con nói không sai. Sự cố đã xảy ra, những tổn thương mà mẹ con chịu không thể vãn hồi. Nhưng ba xin con tin tưởng ba một lần nữa. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, chỉ cần có ba ở đây, không ai có thể tổn thương hai mẹ con con.”
Hoắc Tư Tước trịnh trọng, từng chữ cam đoan với con trai.
Nhưng trên thực tế, những lời này kỳ thật nghe qua, cũng giống như là đang nói cho chính mình nghe. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần hắn ở đây, hắn sẽ không để cho mấy mẹ con bọn họ chịu bất kỳ thương tổn gì!
Mặc Bảo có chút rung động.
Cậu cũng nghiêm túc nhìn ba, bởi vì trước kia Hoắc Tư Tước đã làm đủ loại việc xấu nên c ậu còn đôi chút đang hoài nghi và do dự.
Nhưng cuối cùng, sau khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Hoắc Tư Tước, cậu vẫn lựa chọn tin tưởng. Sau đó, cặp mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp kia có chút đỏ lên.
“Bây giờ cũng bảo vệ đúng không?”
“Đương nhiên, cho nên nhiệm vụ hôm nay ba giao cho con, chính là cùng em gái ở nhà trông chừng mẹ. Các con phụ trách ở nhà chăm sóc mẹ, những chuyện khác để ba giải quyết.”
Lông may hắn nhếch lên, dường như đã trở lại với phong thái làm việc thường thấy của hắn.
Cũng đúng, hắn là ai?
Hắn chính là vua của thành phố này. Những kẻ hôm qua khơi mào một trận chiến tanh mùi máu người, có lẽ bọn chúng không biết, người phụ nữ mà bọn chúng chọc tới là của ai.
Hoắc Tư Tước dỗ con trai xong, lập tức rời khỏi vịnh Thiển Thủy.
Đương nhiên, lúc hắn xuất phát cũng không quên hạ lệnh cho đám vệ sĩ ở biệt thự, từ hôm nay trở đi không có sự cho phép của Hắn, Ôn Hủ Hủ không được ra khỏi cửa nửa bước!
——
Lúc Ôn Hủ Hủ tỉnh lại, đã là mười một giờ sáng.
Vừa tỉnh lại, cô đã thấy hoàn cảnh xung quanh vô cùng xa lạ. Sau cơn sốt hôm qua đầu óc cô hoàn toàn mờ mịt, cô không thể nhớ nổi đây là nơi nào?
Còn nữa, ngay cả chuyện đã xảy ra cô cũng quên hết.
Không lâu sau, Nhược Nhược đang ở bên cạnh chơi cờ vây của ba, cô bé nghe bên mẹ có động tĩnh lập tức chạy tới.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi!”
Cô bé cực kỳ vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào nhau. Sau đó cô bé lập tức bò lên cạnh mẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT