Có thể là vì tối hôm qua bệnh nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn rất đáng thương.

Có phải ông chủ đã canh chừng cô Ôn cả đêm?

Dì Vương vui vẻ, vội vàng đến phòng ngủ thu dọn chăn đệm bẩn ôm ra ngoài.

Sau đó dì ta đi xuống lầu gọi điện thoại.

Mười phút sau, Hoắc Tư Tước cũng tắm rửa xong đi ra.

Tối hôm qua đâu chỉ là một đêm hắn không ngủ, hắn ngay cả tắm cũng chưa tắm rửa. Vốn tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoãn, hắn mới để cho cô ngủ một giấc ngon lành.

Không ngờ không bao lâu sau cô liền bắt đầu mê sảng, không ngừng nói cô không có giết người!

Sau đó hắn bước tới để xem, thì người cô đã nóng hổi và bắt đầu nôn mửa.

Hắn cũng đã đoán được cô sẽ bị bệnh. Vì ngày hôm nay trời khá lạnh nhưng cô còn bị nhốt nguyên ngày ở trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát đến thiết bị sưởi ấm đều không có.

Không bị bệnh mới là lạ!

Hoắc Tư Tước cầm máy sấy tóc đứng trước gương hong khô tóc, xịt một ít nước hoa lên người, lúc này mới cảm thấy mùi thơm dễ chịu hơn, sau đó mới cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp xuống lầu để nhanh chóng đi làm, nhưng hắn vừa đi qua lầu hai liền dừng lại, cuối cùng dùng đôi chân dài của mình đi đến một căn phòng.

“Mặc Mặc? Con dậy chưa?”

Hắn gõ cửa phòng con trai út.

Tối hôm qua vì thời gian quá muộn, Ôn Hủ Hủ còn bị bệnh. Hắn chưa giải thích với con trai được.

Cho nên, sáng nay hắn cảm thấy nhất định phải gặp tiểu tử này một lần.

Gõ khoảng hai ba tiếng, cuối cùng từ bên trong truyền ra âm thanh cậu bé nhỏ đứng dậy, tiếng bước chân đi đến bên cửa. Một lúc sau, Hoắc Tư Tước nghe được “Két” một tiếng, trong khe cửa lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ.

“Ba xin lỗi, tối hôm qua mẹ con có chút không được khỏe. Ba phải ở cạnh chăm sóc mẹ, chưa kịp xuống tìm con. Con có thể cho ba một cơ hội được không?”

Hoắc Tư Tước nhìn khuôn mặt nhỏ đối mặt với mình hoàn toàn không có ý cười, trong lòng hắn kỳ thật rất hối hận.

Mặc Bảo là con trai của hắn, nhưng tối hôm qua người cậu dẫn tới cứu mẹ, lại là một người đàn ông khác. Điều này nói lên cái gì?

Đơn giản chính là nói rõ người làm ba như hắn quá thất bại, hắn không cho cậu cảm giác an toàn. Một người trong lúc nguy cấp không thể trở thành lựa chọn hàng đầu của con trai.

Đây là vấn đề của hắn!

Mặc Bảo vẫn lạnh lùng.

Đôi mắt cong cong bình thường rất thích cười, nhưng hôm nay cậu không có thái độ gì, cậu buông cánh cửa ra, xoay người trở về phòng.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, trong lòng vui sướng. Lúc này hắn cũng đi vào theo.

“Mặc Mặc, xin lỗi, sự cố lần này đều là lỗi của ba.”

“Vậy thì sao? Những tổn thương đã gây ra cho mẹ có thể vãn hồi sao?

Mặc Bảo cuối cùng cũng lên tiếng. Nói ra những lời sắc bén mà một đứa trẻ năm tuổi có thẻ nói ra.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play