Đầu tiên cô rút cây kim kia ra, sau đó kéo người phụ nữ này đến giường bệnh trong phòng khám, dùng mảnh gãy của cái ghế vừa rồi đập lên chân cô ta, sau đó thong thả ra ngoài mở cửa.
“Chủ nhiệm? Cô……”
“Không có việc gì, cô ta trước kia một cái bệnh nhân của tôi. Đầu óc có chút vấn đề, vừa rồi tôi đã giúp cô ấy bình tĩnh lại. Các người giúp tôi liên hệ khoa tâm thần xem có phòng nào không?”
Ôn Hủ Hủ thản nhiên nói một câu.
Ngay lập tức, khi các bác sĩ được gọi đến để giúp đỡ nghe thấy chuyện này, nhãn cầu của họ sắp rơi ra ngoài.
“Trời ạ, chủ nhiệm, cô cũng quá lợi hại rồi. Ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng có thể giải quyết.”
“Phải rồi, tôi đã nói rồi, vừa rồi người phụ nữ này không biết thế nào lại không bình thường như vậy? Các anh biết không? Cô ta còn muốn động thủ với chủ nhiệm.”
Y tá cũng lập tức phụ họa theo mọi người.
Vì thế rất nhanh, mọi người đi thông báo khoa tâm thần tới đưa người đi. Không bao lâu, trong phòng Ôn Hủ Hủ lại khôi phục về trạng thái bình thường.
Thành thật mà nói, điều này đã được coi là nhẹ.
Nhớ lúc trước, lúc Ôn Hủ Hủ ở Clear, chỉ cần là có người bắt nạt mẹ con cô, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, không phải chết thì là bị thương.
Cho nên có thể nói, ngàn vạn lần không nên lấy đứa nhỏ đi kích động một người mẹ.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng trở lại công việc, chuyện của Hoắc Tư Tinh cô không hề nhắc tới.
——
Tòa nhà Hoắc thị.
Buổi trưa hôm nay Hoắc Tư Tước nhận được cuốn sổ tay mà Lâm Tử Dương lấy từ tay vị bác sĩ Kim kia.
“Tổng giám đốc, chỉ vậy thôi. Bác sĩ Kim kia nói, giúp cô Ôn chạy trốn là chủ ý của bà ấy, hy vọng ngài đừng làm khó cô ấy. Nếu có vấn đề gì, ngài có thể trực tiếp tìm đến bà ta.”
Lâm Tử Dương mang tới mấy thứ này đồng thời còn giúp vị bác sĩ kia chuyển đến một câu.
Có thể nói chuyện đến mức này chứng tỏ suy đoán lúc trước của hắn là chính xác. Người phụ nữ đó thật sự có quan hệ mật thiết với vị bác sĩ này.
Hoắc Tư Tước cầm lấy những quyển sổ, bắt đầu xem từng quyển một.
Đều là một số ghi chép về học y, ước chừng có bảy tám quyển. Nhưng nội dung bên trong lại có chút loạn, không giống như phong cách cách của một người học tài chính.
Những thứ liên quan về nghệ thuật này đối với Ôn Hủ Hủ mà nói đúng là có chút khó học.
“À đúng rồi, bác sĩ kia còn nói, lúc cô Ôn đòi bà ấy dạy cho cô những thứ này, có rất nhiều thứ cô Ôn học rồi nhưng vẫn không biết gì, đặc biệt là tâm lý học.”
Tâm lý?
Hoắc Tư Tước ngồi ở bàn làm việc lật xem sổ tay, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lâm Tử Dương gật đầu: “Đúng, tâm lý, bà ấy nói cô Ôn rất cố chấp, luôn kiên trì muốn học cái này, nhưng cô ấy căn bản không thể hiểu về những thứ đó, cho dù bà ấy có cố gắng dạy cũng không được.”
Lâm Tử Dương chỉ vào xấp sổ tay, ý bảo chính là mấy quyển bên dưới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT