Ôn Hủ Hủ nhìn thấy đám nhỏ đều tranh nhau lấy đồ của anh trai, cô nhịn không được cũng náo loạn theo bọn nhỏ.

Khóe môi Hoắc Dận hơi nhếch lên, cậu chưa từng có cảm giác vui sướng và hạnh phúc như vậy.

Nhìn thấy mẹ và em trai em gái đều thay nhau lấy đồ của cậu, cậu liền tiến lên, cướp lấy khăn lông nhỏ còn có bàn chải đánh răng của mình.

Ôn Hủ Hủ và hai đứa nhỏ nhìn thấy, đều nở nụ cười.

Đây là một hình ảnh rất hạnh phúc mà Hoắc Dận chưa từng có qua.

Thế nhưng, sau khi bọn họ đi lên, Ôn Hủ Hủ đang chuẩn bị trải giường cho con trai, lại nhận được một cú điện thoại.

“A lô?”

“Phu nhân, cô đã đón tiểu thiếu gia Dận Dận chưa?” là Lâm Tử Dương, gọi điện thoại tới hỏi Ôn Hủ Hủ, hỏi Hoắc Dận có cùng với cô không.

Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai lớn đang cùng em trai em gái vui vẻ xé khăn trải giường, gật gật đầu.

“Hoắc Tư Tước bảo anh tới đón Dận Dận về sao? Vậy anh nói cho anh ta biết, đêm nay để Dận Dận ngủ ở đây, tâm trạng đứa nhỏ không tốt, ở đây ngủ với em trai em gái, trước hết để đứa nhỏ thả lỏng một chút.”

Ôn Hủ Hủ còn tưởng rằng trợ lý gọi điện thoại tới, là do Hoắc Tư Tước đã bắt đầu thúc giục Hoắc Dận về nhà.

Thế nhưng, Lâm Tử Dương lại lắc đầu: “Không phải, phu nhân, là cô của tiểu thiếu gia Hoắc Dận về. Tổng giám đốc bảo tôi đón cậu ấy cùng đi ăn cơm.”

“Anh nói ai tới?”

Lời này vừa nói ra, Ôn Hủ Hủ đang trải giường, giống như là bị cái gì đáng sợ cắn trúng, sắc mặt trắng bệch, lập tức liền bất động.

Lâm Tử Dương: “Chính là Hoắc đại tiểu thư. Phu nhân, không phải cô không nhớ chứ?”

Lâm Tử Dương còn tưởng rằng cô không nhớ rõ, nên nhiệt tình ở trong điện thoại còn nhắc nhở một câu.

Đại tiểu thư Hoắc gia?

Nhớ, sao cô lại không nhớ chứ? Người phụ nữ đó, cho dù cô ta có hóa thành tro cô cũng sẽ nhớ rõ.

Bởi vì đó chính là người phụ nữ đầu tiên dạy cô cái gì gọi là phượng hoàng gãy cánh không bằng con gà. Và cũng chính chị ta đã dạy cô biết cái gì gọi là bị chà đạp…..

Cho nên qua nhiều năm, chỉ cần mỗi lần cô còn nhớ tới cái tên này, cô đều cảm thấy đó là một cơn ác mộng.

Hoắc Tư Tinh!!

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lạnh như băng: “Dận Dận hôm nay không rảnh, con bị bệnh, không thích hợp với bất cứ bữa tiệc nào.”

Sau đó cô “bốp” một tiếng liền cúp điện thoại!

Lâm Tử Dương: “……”

Không phải chứ, gọn gàng lưu loát như vậy? Vậy lát nữa anh sẽ ăn nói thế nào với tổng giám đốc đây?

Lâm Tử Dương cảm thấy có chút khó giải quyết.

Tuy nhiên, anh ta không bao giờ nghĩ rằng mình vừa cúp điện thoại, thì ai đó đã đến trước cửa căn hộ của Ôn Hủ Hủ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play