“A – – Chú không thể cứ thế mà nhất Nhược Nhược lên được, Nhược Nhược là một cô bé, chú phải ôm!”
Cô bé cuối cùng cũng nói chuyện. Bị ba xách lên ghế, cô bé nhìn chằm chằm ba, quơ cánh tay nhỏ nhắn dùng giọng trẻ con kháng nghị.
Hoắc Tư Tước giật mình.
Giống như là gió nhẹ phất qua trên mặt sông, lại giống như là lông vũ ôn nhu xẹt qua giữa lòng. Hắn nhìn bộ dáng nhỏ của cô bé, còn có giọng nói nhí nhảnh như sữa của cô bé khác hoàn toàn so với hai cậu con trai.
Cuối cùng, không biết chỗ nào trong người hắn không đúng, cảm thấy mềm lòng nói:
“Được, sau này không nhấc lên nữa.”
“……”
Đôi mắt to long lanh của Nhược Nhược sáng lên, ngoan ngoãn đứng trên ghế, để ba buộc tóc.
Tuy nhiên khi hắn tiếp tục công việc của mình, thì cô bé đột nhiên ngừng lại.
“Chú, rốt cuộc chú có biết buộc tóc không? Chú làm như vậy, con sẽ đau.” Cô bé tức giận sờ sờ cái đầu nhỏ bị ba làm rối tung, không khỏi bi thương.
Ba không biết buộc tóc, vậy sau này khi cô bé làm con gái của ba như thế nào?
Tay chân Hoắc Tư Tước có chút luống cuống.
Hắn quả thật đã cố hết sức, nhưng ai ngờ những thứ lông bông trên đầu cô bé lại khó giải quyết hơn cả việc hắn ký một đơn hàng trị giá hàng trăm triệu trên thương trường.
Ai đã phát minh ra thứ này? Con gái sao lại để tóc dài làm gì?!!
Hoắc Tư Tước rất muốn ném lược đi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chịu đựng, dùng sức chín trâu hai hổ của mình làm thành một cục rối tung trên đầu cô bé, khiến Mặc Bảo bên cạnh kinh hãi.
Quên đi, tha thứ cho hắn đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chải tóc cho con gái.
Tuy nhiên Nhược Nhược lại rất vui vẻ.
Nhược Nhược đưa tay sờ sờ lên cái cục tóc trên đầu, cô bé giống như nhận được món quà quý giá vui vẻ đeo cặp sách đi ra ngoài.
Mặc Bảo: “……”
Hoắc Tư Tước: “……”
Đúng là tạo nghiệt mà…..
——
Bệnh viện thành phố.
Ôn Hủ Hủ lúc này cũng đã tỉnh, đang chuẩn bị đưa Hoắc Dận về.
“Dận Dận, chúng ta về nhà thôi, bác sĩ nói con không sao rồi, chúng ta về nhà trước được không?” Cô dịu dàng nhìn đứa bé ngủ cả đêm trong lòng, muốn khuyên nhủ cậu.
Thế nhưng, vừa nghe nói phải về nhà, đứa nhỏ vốn đã khôi phục liền nhắm mắt lại.
Thậm chí, cậu còn muốn xoay người đi, không muốn để ý đến cô nữa.
Ôn Hủ Hủ: “……” .
||||| Truyện đề cử:
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Mẹ nói là về chỗ em trai em gái, không phải vịnh Thiển Thủy. Có phải Dận Dận cũng muốn về đó mà, đúng không?”
Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ không muốn để ý tới mình, cố ý nói một câu bên tai hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT