Hoắc Tư Tước vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không biết tâm tư của con trai út?
Lập tức, hắn ngồi bên giường nhỏ, đưa tay dịu dàng đắp chăn nhỏ lên cho cậu: “Anh trai gặp chuyện làm cho kinh hãi, mẹ đang ở trong bệnh viện cùng anh, cho nên ba tới chỗ các con.”
“Thật sao?”
Quả nhiên, đứa nhỏ này nghe được câu trả lời, cực kỳ vui vẻ.
Ba thật sự là cố ý đến ở cùng bọn họ.
Mặc Bảo được ba dịu dàng nhìn, khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười tươi sáng: “Vậy anh trai có nghiêm trọng không? Lúc ấy con đang gọi điện thoại cho anh trai, sau đó anh ấy bỗng nhiên im lặng.”
“Con đang gọi điện thoại cho anh?” Hoắc Tư Tước hơi kinh ngạc: “Vậy con đã nói gì với anh?”
“Con……”
Cậu bé nằm ở trên giường, lập tức có chút nghẹn lời.
Cậu cũng không thể nói cho ba biết, lúc ấy là đang cùng anh trai thảo luận chuyện hai người bọn họ ly hôn, không được? Nếu như nói ra, ba chắc chắn sẽ tức giận, cảm thấy bọn họ không phải là những đứa nhỏ ngoan, nghe lén người lớn nói chuyện.
“Không…… Không có gì, chỉ là nói vài trò chơi bình thường chúng con chơi thôi.”
“Thì ra là như vậy. Không có gì, anh trai con ngày mai sẽ vui vẻ trở lại. Không còn sớm nữa, con ngủ đi, ngoan nghe lời.”
Hoắc Tư Tước cũng không có truy cứu, xoa đầu cậu sau đó ra hiệu cho cậu mau ngoan ngoãn đi ngủ.
Mặc Bảo liền ở trên giường nhỏ cười híp mắt nhìn ba: “Được, vậy tối nay ba ngủ ở đâu? Muốn ngủ với Mặc Mặc sao? Nhà chúng con cũng không có nhiều phòng như vậy, ngoại trừ cái này thì chỉ còn phòng của mẹ thôi.”
Hoắc Tư Tước nhéo nhéo cái mũi của cậu, tỏ vẻ trừng phạt xong, hắn liền từ trong phòng ngủ của bọn nhỏ đi ra.
Hắn tuyệt đối không thể ngủ cùng bọn nhỏ, một cái giường nhỏ như vậy làm sao ngủ?
Hơn nữa còn ngủ với hai đứa nhỏ.
Hoắc Tư Tước đi tới sát vách, sau đó mở cửa phòng, hắn liền nhìn thấy một gian phòng ngủ be bé ngăn nắp chỉnh tề.
Với năng lực kinh tế của Ôn Hủ Hủ, đương nhiên là ở không nổi nhà tốt.
Tuy nhiên, đi đến đâu cô cũng giữ cho căn phòng luôn sạch sẽ, ngăn nắp, cho dù đó là một ngôi nhà xiêu vẹo ở khu phố cũ.
Nó cũng được cô làm rất ấm áp.
Hoắc Tư Tước đi vào, nhìn thấy dưới ánh đèn ấm áp, trên giường được trải vô cùng chỉnh tề là một cái chăn màu lam nhạt, vô cùng đơn giản nhưng lại không quê mùa. Tủ đầu giường không có gì chỉ để mấy quyển sách y học, còn có một cái đèn bàn nhỏ. Liếc mắt nhìn một cái, cũng tìm không ra thứ đồ vật nào đáng tìền.
Nhưng Hoắc Tư Tước không có cảm giác đơn điệu.
Bởi vì, hắn nhìn thấy trên bàn học cách đó không xa, đặt một bình hoa màu đỏ tía, trong bình hoa cắm một bó hoa cúc vàng nở rộ.
Hoa cúc này, giống như ánh mặt trời trong ngày đông lạnh lẽo, làm cho cả phòng ngủ đều ấm áp lên.
Cô đúng là có chút thẩm mỹ.
Hoắc Tư Tước cởi áo khoác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT