Hắn dường như coi Cố Hạ trở thành không khí, không thèm để ý đến cô ta. Sau đó hắn thông báo người đến nhà trẻ đón bọn nhỏ.

Thật sự bộ dáng lúc ấy của hắn cô ta chưa từng thấy qua.

Đó là mất kiểm soát và ấu trĩ…

Đường đường là một tổng giám đốc của một đế chế hùng mạnh như Thái Sơn, nhưng giờ lại giống như một đứa nhỏ bị chọc giận, hành động của hắn quả thực làm cho người ta dở khóc dở cười.

Vì vậy, hắn bằng mọi cách đưa người phụ nữ đó trở lại đây mục đích là để trừng trị cô ta sao?

Không, không thể nào.

Hắn mang cô về, nói không chừng là muốn trói buộc cô bên mình.

Răng rắc – –

Cố Hạ bóp nát cái ly trong tay, khoảnh khắc máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra. Trong mắt cô ta lửa hận tới cực điểm, một tia sát ý bộc phát.

Ôn Hủ Hủ, cô thật sự không nên sống trên đời này.

——

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng trở lại thành phố A.

Lúc xuống trực thăng cô liền dắt hai đứa nhỏ rời đi, cô không muốn ngồi nhờ xe của Hoắc Tư Tước.

Tuy rằng cô đồng ý trở về, nhưng không có nghĩa là giữa cô và hắn có thể hòa giải. Cô và hắn từ nay về sau sẽ chỉ là người xa lạ, ngoại trừ mối quan tâm chung là đứa nhỏ, không còn bất kỳ liên quan nào khác.

Hoắc Dận ở sau lưng nhìn thấy mẹ như thế, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lấy tay ba buồn rầu nói:

“Ba, mẹ đi rồi……”

“……”

Hoắc Tư Tước không có cách nào trả lời, hắn vất vả lắm mới đem người phụ nữ chết tiệt này trở về đã là đã không tệ rồi, còn trông cô ngoan ngoãn nghe lời hắn sao?

Bàn tay to giơ lên ôm đứa con vào trong lòng, thờ ơ trả lời: “Đi thì đi, cũng không phải không gặp lại, ngày mai sau khi tan học, mẹ con sẽ tới đón con.”

“Thật sao?”

Cậu bé vừa nghe ba nói quả nhiên rất vui, đôi mắt xinh đẹp nhìn ba sáng lên rực như sao.

Hoắc Tư Tước dẫn Hoắc Dận lên xe.

Ôn Hủ Hủ thì sao?

Sau khi cô đưa hai đứa nhỏ vào nội thành, vì căn nhà trước đó đã trả lại không thuê, cô chỉ có thể mang theo hai đứa nhỏ đi tìm nhà trước.

“Mẹ, chúng ta sẽ ở đâu? Lần này có thể ở một căn nhà đẹp một chút không?”

Nhược Nhược đi theo mẹ, sau khi nghe mẹ nói lại muốn tìm nhà trọ để ở, cô bé nghĩ đến căn phòng trọ rách nát trước kia, nhịn không được cẩn thận khẩn cầu một câu.

Hai đứa nhỏ này, kỳ thật đều rất hiểu chuyện.

Bất luận là lúc trước ở Clear, hay tới ở khu nhà cũ, bọn nhỏ đi theo Ôn Hủ Hủ, đều không nói gì.

Nhưng lần này, cô bé bỗng nhiên muốn ở trong một căn nhà đẹp.

Có thể là bởi vì quá lạnh hoặc có thể theo ba ở trong căn nhà to lớn trong một khoản thời gian nên có ảnh hưởng đến tâm lý bạn nhỏ, nói cho cùng bọn nhỏ cũng vẫn còn là những đứa bé.

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ: “Được, lần này chúng ta đổi một căn nhà đẹp nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play