“Chung sống hòa bình? Hoắc Tư Tước, anh xác định không phải đùa tôi chứ?”

“……”

“Tôi nói sai sao? Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một con kiến nhỏ, chỉ cần anh tùy tiện động tay cũng có thể bóp chết tôi, chúng ta có thể chung sống hòa bình? Hòa bình ở đâu? Tôi còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt anh, anh cũng có thể coi tôi là không khí, bây giờ anh nói muốn chung sống hòa bình với tôi? Hoắc Tư Tước, anh không cảm thấy buồn nôn sao?”

Ôn Hủ Hủ sắc bén châm chọc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lạnh lùng không gợn sóng, hai mắt đỏ lên.

Ngay lập tức, khuôn mặt của Hoắc Tư Tước cũng trở nên khó coi!

Người phụ nữ đáng chết này, cô thực sự chán sống rồi!

Khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức hiện lên một tia tức giận, chưa từng có ai dám mắng như vậy. Nhất thời tâm tình hắn không tốt lắm.

Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.

“Chuyện của ba, tôi biết. Đúng là tôi có hơi quá đáng. Nhưng Ôn Hủ Hủ, chuyện đã xảy ra rồi giờ cô có truy cứu cũng vô dụng. Bây giờ tôi đã đề xuất muốn chung sống hòa bình với cô, vậy thì tất nhiên không phải nói chơi. Cô yên tâm, để chứng minh thành ý của tôi, tôi sẽ trả lại cho cô số tiền kia.”

“……”

Lần này, Ôn Hủ Hủ giật mình sững sờ.

Tên cặn bã này, hôm nay hắn uống nhầm thuốc rồi?

Hắn thừa nhận sai lầm của mình thì thôi đi, hắn còn muốn đem tiền của cô trả lại. Có phải sáng sớm đầu óc hắn bị úng nước hay không?

Nhưng tên đàn ông chó này nói xong, hắn liền trực tiếp đứng lên.

“Tôi sẽ cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ. Ôn Hủ Hủ, mục đích tôi làm như vậy, tất cả đều là vì bọn nhỏ. Cô cho rằng mang bọn nhỏ đi, thì bọn nhỏ sẽ thật sự vui vẻ sao? Cô nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì… ”

Hắn trước khi đi còn để lại cho cô một câu.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Phải đến khi cánh cửa phòng này đóng lại, cô mới hoàn hồn. Cô vớ lấy chiếc gối sau lưng ném về phía cửa.

“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua tôi rất vui, tôi vừa đi ra liền có đàn ông đuổi theo. Rất nhiều đàn ông xếp hàng làm ba dượng cho con trai anh, làm sao vậy? Anh không thích sao?”

“……”

Tiếng hét lớn đến mức ở bên ngoài đều có thể nghe thấy.

Nghe vậy, Lâm Tử Dương ở bên ngoài sợ tới mức toát mồ hôi hột, anh muốn từng giây từng phút ôm đầu chạy ra khỏi đây, để tránh vị BOSS đại nhân này giận cá chém thớt.

Nhưng thật kỳ lạ là những từ ngữ trong đó rất khó nghe như vậy, vị tổng tài đại nhân lại không có phản ứng gì cả.

Ngoại trừ câu “Rất nhiều đàn ông xếp hàng làm ba dượng cho con trai anh” ở bên trong rống lên, bước chân người đàn ông này lảo đảo một chút, những thứ khác, căn bản vẫn thờ ơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play