Ôn Hủ Hủ “Đông” một cái, ngã ngồi xuống ghế.

Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới đây, lão giáo sư kia đã kiểm tra xong cho Hoắc Dận.

Tình hình trước mắt của Hoắc Dận tính ra là hết sức bình thường, bởi vì sinh non nên cơ thể cậu từ nhỏ đến giờ đã thế, xuất hiện rất nhiều dị tật, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì đây xem như là hiện tượng bình thường rồi.

Hoắc Tư Tước nghe xong kết quả kiểm tra, cảm xúc không có gì thay đổi. Nhưng hắn vừa quay đầu, đã thấy Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế thất hồn lạc phách.

Khuôn mặt cô trắng bệch, giống như người chết vớt từ dưới sông. Biểu cảm bày ra hết sức bi ai, ánh mắt trống rỗng, tinh thần hoảng hốt. Hắn liên tiếp kêu vài tiếng, đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Người phụ nữ này này, lại làm sao nữa?

Hoắc Tư Tước đem ánh mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ đang đứng bên canh.

Hắn lại phát hiện, có cô bé nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt thật to giống như hạt thủy tinh, vừa đen vừa tròn, cùng đôi má mũm mĩm vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Nhưng sau khi cô bé phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình, cô bé lập tức trốn sau lưng mẹ, tỏ ra sợ hãi.

Đây là con của ai vậy?

Những thoạt nhìn…… cô bé nào có điểm giống người phụ nữ chết tiệt kia??

Hoắc Tư Tước ngơ ngác một lát: “Cô bé này là ai? Sao lại ở đây?”

Tiểu Nhược Nhược bất ngờ bị hỏi chuyện, cô bé bị dọa sợ lập tức lớn tiếng gọi: “Mẹ…”

Mẹ?

Cô bé này gọi cô là mẹ sao?!

Hoắc Tư Tước chỉ cảm giác thái dương nhảy dựng, khuôn mặt tuấn tú liền xanh mét lại, lửa giận cũng từ trong lồng ngực dâng lên.

“Ôn Hủ Hủ, cô bé này là ai? Tại sao lại gọi cô là mẹ?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên ghế, bị tiếng chất vấn giận dữ của người đàn ông làm tỉnh. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, rồi nhìn xuống cô bé đang cố gắng núp ở sau lưng mình—

“Cô bé này…… Cô bé này……”

“Mẹ, chúng ta về nhà đi, Nhược Nhược muốn về nhà.”

Nhược Nhược đã bắt đầu hoảng loạn. Lá gan cô bé rất nhỏ, không thể so với hai anh trai mình. Hơn nữa trước đây anh trai có nói với cô bé người ba tính tình xấu xaxa như thế nào, bắt nạt mẹ ra sao.

Vì thế lúc này, cô bé đã bắt đầu sợ hãi.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lấy lại tinh thần. Ngay lập tức ôm chặt con gái vào lòng. Giống như họa vô đơn chí, cả người cô chút run rẩy.

“Con bé……”

“Con bé là con của cô đúng không? Ôn Hủ Hủ, cô thật quá lợi hại. Giữa trưa còn ở trước mặt tôi khoe khoan mình băng thanh ngọc khiết. Trong nháy mắt lại có một đứa con ngoài giá thú như thế này. Cô quả thật quá ghê tởm?!!”

Không ngờ, cô còn chưa nói hết câu người đàn ông này bỗng nhiên mắng chửi cô một cách thậm tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play