Không ngờ Hoắc Dận tự tin ném xuống một câu.

Thoáng chốc, hai người sau khi nghe được đều mất tự nhiên. Hoắc Tư Tước càng tức giận: “Con nói năng hồ đồ gì vậy? Ba lớn như vậy cần người chăm sóc sao? Nghe lời, mau đi nhà trẻ.”

“Không đi! Hai người không nghe con, con cũng sẽ không nghe hai người!”

Sau đó Hoắc Dận tháo cặp sách nhỏ trên người dùng sức ném xuống đất, hai mắt đỏ lên, xoay người chạy thật nhanh.

Này!

Thằng nhóc này!

Ôn Hủ Hủ thấy vậy lo lắng dậm chân: “Anh làm gì vậy? Nếu như vậy sao con có thể để Hoắc Dận đi nhà trẻ, anh cứ vờ đáp ứng con thì có sao? Tôi không cần anh trả tiền lương, vậy được rồi.”

Cô tức giận đến mức đồng ý mà không kèm điều kiện nào, thậm chí còn phàn nàn rằng Hoắc Tư Tước vô lý không biết thương con trai mình.

Hoắc Tư Tước: “……”

Chẳng lẽ là do hắn không đồng ý sao? Rõ ràng là người phụ nữ chết tiệt này không muốn đi làm đó chứ.

——

Sau một hồi khuyên can hơn nữa còn cam đoan, Hoắc Dận trốn trong phòng mới lại đeo cặp sách nhỏ đi ra.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước âm trầm, nhưng ít nhất hắn cũng không nói gì nữa.

“Thưa ông chủ, cô Ôn, tôi đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ.”

“Đi đi.”

Ôn Hủ Hủ xua tay. Kỳ thật trong đầu cô đang nghĩ sau khi Hoắc Dận đi nhà trẻ cô sẽ trốn đi đâu đó. Nhưng còn đi đâu cô cũng không biết.

Nhưng khi Ôn Hủ Hủ chỉ mới vừa nghĩ tới đây đã bị Hoắc Dận bắt thóp. Cậu lạnh lùng lắc lắc chiếc ipad trên tay: “Camera giám sát của công ty, toàn bộ đều ở đây!”

Gục ngã!!

Ôn Hủ Hủ sợ hãi, cũng không dám nảy ra ý tưởng quỷ quái gì nữa.

Vì thế mười mấy phút sau, chờ đứa nhỏ này đi rồi. Ôn Hủ Hủ không được tự nhiên, mang theo túi xách của mình đi tới trước chiếc Maybach biển số 8 kia. . Kiếm Hiệp Hay

Cô chưa từng ngồi qua xe này, năm năm trước không có, năm năm sau cô càng tự nói với mình, ngay cả nhìn cũng phải ít nhìn.

Nhưng bây giờ, cô lại bị con trai ép buộc không thể không ngồi lên.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người mình căng thẳng, đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy người đàn ông trong xe, loại cảm giác này càng thêm tồi tệ. Ngay cả hô hấp của cô cũng hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Sao cô xui xẻo thế này?

“Cô còn đứng đó làm gì? Không muốn lên thì tự mình lăn đi!”

Hoắc Tư Tước đã ở bên trong chờ đến không kiên nhẫn nổi nữa. Nhìn Ôn Hủ Hủ còn ở bên ngoài lề mề, hắn liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, nhịn không được giận dữ mắng một câu.

Thời gian của tổng giám đốc đại nhân, buổi sáng tương đối quý giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play