Vậy là ba mẹ con rời khỏi nhà trẻ về nhà trong sự biết ơn đầy tự trách của các cô giáo.

Về đến nhà, Ôn Hủ Hủ đi làm sủi cảo, Nhược Nhược thấy mẹ làm cũng hấp tấp chạy tới giúp. Còn Mặc Bảo ngay lập tức trốn vào trong phòng gọi điện thoại cho Hoắc Dận.

“Này, Hoắc Dận, bên cậu thế nào rồi?”

“Rất tốt, còn cậu?”

Hoắc Dận vẫn lời ít ý nhiều, nhưng cậu đã học được cách quan tâm Mặc Bảo.

Mặc Bảo ở bên này vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, tự hào nói: “Tôi đương nhiên không sao rồi. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay sau khi tôi trở về đã cố ý đánh nhau cùng một đứa nhỏ khác. Cô giáo và mẹ không nghi ngờ gì tôi cả. Cậu xem, tôi có phải rất thông minh không?”

“Ừ.”

Hoắc Dận lại không chút do dự tán thành. Nhưng sau đó, cậu liền nhớ ra một chuyện, vì thế rầu rĩ lên tiếng: “Tôi không muốn đi nhà trẻ của tôi nữa.”

Mặc Bảo: “Hả? Cậu không muốn đi nhà trẻ đó, vậy cậu muốn đi đâu?”

Hoắc Dận không nói gì nữa…

Tuy nhiên, trong cái đầu nhỏ của cậu lập tức hiện lên lần hai người vô tình hoán đổi, cậu muốn tới nhà trẻ của Mặc Bảo.

Mặc dù nhà trẻ đó không lớn và đẹp như nhà trẻ của cậu, nhưng nó mang lại cho cậu một cảm giác tốt. Các cô giáo ở đó luôn kiên nhẫn nói chuyện với cậu, ở đó còn có em gái Nhược Nhược…

“À, hiểu rồi, cậu muốn tới nhà trẻ của tôi phải không? Đơn giản, chúng ta lại hoán đổi thôi. Tôi sẽ đến nhà trẻ của cậu, còn cậu sẽ đến nhà trẻ của tôi. Vừa vặn, tôi dạy dỗ đám người kia ngoan ngoãn hơn. Lúc cậu quay lại sẽ dễ dàng hơn!”

Mặc Bảo thật sự là một tiểu quỷ thông minh, nhìn thoáng cái liền nghĩ ra ngay.

Hoắc Dận nghe thấy vậy đôi mắt xinh đẹp đã ưu sầu cả buổi chiều kia lập tức sáng lên.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, thỉnh thoảng tôi sẽ đến nhà trẻ thay cậu và trở lại vị trí cũ vào buổi tối để cậu về vịnh Thiển Thủy. Đến khi đó thì mẹ sẽ không phải đến vịnh Thiển Thủy vào ban ngày. Lúc đó không chừng mẹ đã đến công ty của chú Kiều làm việc.”

Mặc Bảo đột nhiên nhớ tới cái này.

Quả thật, lần trước lúc Kiều Thời Khiêm tới đã từng nói với Ôn Hủ Hủ, nếu sau này cô muốn tìm việc có thể đến công ty anh ta làm việc.

Hoắc Dận nghe thấy, lập tức như đinh đóng cột mà cự tuyệt: “Không được! Mẹ không thể đến chỗ chú khác làm việc!”

Thằng nhóc này, không ngờ có thể nói câu dài như vậy.

Mặc Bảo sửng sốt một chút: “Vậy làm sao bây giờ? Mẹ không chịu ngồi yên, nếu không có việc gì làm mẹ nhất định sẽ đi tìm việc làm.”

“Vậy thì đến công ty của ba làm việc!”

“Hả? Công ty của ba?”

“Ừ, tôi sẽ sắp xếp!” . Truyện Nữ Phụ

Sau đó Hoắc Dận lạnh lùng cúp máy.

Không sai, phải đi làm. Mẹ cũng chỉ có thể đến công ty của ba, bọn họ muốn tác hợp lại cho ba và mẹ, làm sao có thể để cho mẹ đi đến chỗ người khác làm việc chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play