Ôn Hủ không trách mợ mình bất cứ điều gì. Đối với gia đình này, cô vốn mắc nợ họ quá nhiều. Cho nên, bất luận bọn họ nói gì, làm gì với cô, cô cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không ngờ người mợ này của cô còn nói thêm câu.
“Lời nói Tiểu Quân tuy rằng khó nghe một chút, nhưng là sự thật. Cô đã một lần nếm qua sự thất bại thì nên rút ra bài học, không nên lại đi tìm tên đàn ông họ Hoắc kia. Sai một lần, là tuổi trẻ không hiểu chuyện, sai hai lần đó chính là ngu ngốc, phải biết quý trọng bản thân! Hiểu không?”
“……”
Trong lòng Ôn Hủ Hủ như bị cái gì đâm mạnh vào, ngón tay vừa buông ra lại nắm chặt lại!
Cô thật sự không đi tìm người đàn ông kia, cũng không phải không biết quý trọng bản thân. Sở dĩ cô đến tìm Hoắc Tư Tước, hoàn toàn là vì đứa con trai lớn đang bên cạnh hắn, đứa bé năm đó Ôn Hủ Hủ đã bỏ lại!
Khóe mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên.
Bởi vì ủy khuất.
Nhưng cô không thể để cho giọt nước mắt này rơi xuống ở đây, mà là đợi ra được ngoài sân, cô đón lấy cái gió lạnh và mưa phùn giữa đêm khuya một mình đi tới trạm xe buýt, lúc này mới ngồi xổm xuống mà khóc.
Vừa ngồi xổm xuống, nước mắt đã giàn dụa……
Ôn Hủ Hủ không biết đã ngồi ở trạm xe buýt này bao lâu, cho đến khi trên đỉnh đầu những hạt sương mỏng manh lớn thành mưa đánh vào người cô. Có người nhìn thấy đi tới chỗ cô.
“Trời lạnh như vậy, lại mưa lớn nữa sao cô lại ngồi một mình ở đây không về nhà?”
Ôn Hủ Hủ nghe thấy mới chậm chậm nâng đầu ra khỏi hai đầu gối của mình ngẩng lên nhìn về phía người kia.
Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ thẫm. Dù đứng ở xa cũng ngửi được mùi khói dầu trên người phụ nữ đó.
Xem ra, đây cũng là một người phụ nữ của gia đình.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
“Không có việc gì vậy cô còn không mau về nhà, người nhà cô đang lo cho cô lắm đấy. Có phải cô không bắt kịp xe buýt hay không? Chao ôi, cô gái, để tôi nói cho cô biết giờ này đã không còn xe buýt, nếu không tôi giúp cô đón một chiếc taxi.”
Dì này rất nhiệt tình, thấy Ôn Hủ Hủ vẫn ngồi bất động dì còn muốn đón xe cho cô.
“Đứa nhỏ này, tôi thấy cô dường như vừa bị ai đó bắt nạt. Không sao, đời này rất dài, sẽ gặp phải một số chuyện không mong muốn. Nhưng chỉ cần cô có thể vượt qua sẽ không có việc gì nữa. Cô phải nghĩ đến còn nhiều người yêu thương cô, chờ đợi cô.”
Dì này có kinh nghiệm phong phú, có thể tự nhìn ra vấn đề và khuyên nhũ Ôn Hủ Hủ vài câu.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Người đang chờ cô?
Đúng vậy, sao cô lại quên chứ? Cô còn có người chờ cô, cha mẹ mất rồi, người thân cũng ít. Nhưng cô còn có người chờ cô trở về, đó chính là con của cô! Ruột thịt của cô, có ai cần cô hơn bọn họ chứ?
Ôn Hủ Hủ như vừa tỉnh mộng, lập tức từ dưới đất đứng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT