Đảo mắt đã tới ngày Vệ Chiêu và Thái tử phi ước định xuất cung.
Màn đêm buông xuống, Thái tử theo lệ thường giá lâm đến Minh Thúy hiên.
Một hồi phóng túng qua đi, Thái tử vô cùng thỏa mãn.
Không hiểu tại sao hắn cảm nhận thấy biểu hiện của Vệ Chiêu hôm nay càng thêm mấy phần nhu thuận, khiến cho hắn không kiềm chế được mà đòi hỏi càng nhiều.
Hắn lo lắng cho thân thể của Vệ Chiêu, nên hắn kiềm chế chỉ lướt qua rồi ngừng lại, sau đó chuẩn bị gọi người mang nước vào.
Không ngờ Vệ Chiêu lại đặt ngón tay lên môi hắn, ngẩng đầu, khe khẽ nói: “Điện hạ, thiếp, thiếp còn muốn.”
Tâm trí của Thái tử như muốn nổ tung, cảm giác tê dại lan truyền toàn thân.
Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh kiều diễm, hắn kéo Vệ Chiêu lại, muốn cùng nàng cá nước thân mật lần nữa.
Nhưng Vệ Chiêu lại linh hoạt tránh thoát khỏi bàn tay của Thái tử, thẹn thùng cúi thấp đầu nói: “Điện hạ, thiếp có chút khát nước, xin phép cho thiếp được xuống giường uống nước trước.”
Thái tử kìm nén d.ục vọng của bản thân, gật đầu.
Vệ Chiêu xuống giường đi tới án kỷ bên cạnh, rót cho bản thân một chén nước, uống một hớp nhỏ, chần chừ trong chốc lát, rồi rót thêm một chén nước nữa, bưng quay trở lại giường.
Nàng ngồi quỳ bên giường, đưa chén nước trong tay đến trước mặt của Thái tử, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Thái tử.
“Điện hạ khát nước sao? Ngài có muốn uống một chút nước không?”
Thái tử không muốn uống nước, mà chỉ muốn ăn Vệ Chiêu.
Cơ thể hắn nóng bừng như muốn nổ tung. Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm dáng vẻ vô tội của Vệ Chiêu, mà không nhúc nhích.
Vệ Chiêu có chút nóng nảy, không khỏi thẳng người, đến gần hơn một chút. Một đôi thỏ ngọc trắng như tuyết trong đêm lung lay như sắp đổ.
Vệ Chiêu lên tiếng hỏi lại: “Điện hạ muốn uống nước sao?”
Thái tử trong lòng biết tối nay Vệ Chiêu có chút khác thường.
Nhưng lúc này hắn lại không muốn suy nghĩ.
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, huống chi người hắn nhớ mãi không quên lại chủ động cầu hoan.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên có chút hiểu, các hôn quân trong lịch sự lại có thể làm ra những việc không thể tưởng tượng nổi.
Vì một nụ cười của mỹ nhân là khiến các chư hậu nổi dậy thì thế nào?
Mất lý trí vì hồng nhan thì như thế nào?
Yêu mỹ nhân không cần giang sơn, buông bỏ đế vị thì thế nào?
Giờ khắc này thiên hạ không còn quan trọng nữa, trong mắt hắn chỉ chứa một hình bóng.
Hắn nhìn Vệ Chiêu chăm chú, hầu kết lên xuống, khàn khàn nói: “Nàng giúp cô uống nước.”
Lúc này đừng nói là nước trà, cho dù là độc dược, Thái tử cũng không do dự mà uống.
Lúc này đột nhiên Vệ Chiêu lại có chút do dự, người không tự chủ mà lui lại phía sau, nhưng lại bị Thái tử nắm chặt lấy tay, dùng tay của nàng giúp hắn uống cạn nước trong chén.
Vệ Chiêu không nhịn được mà kinh hô một tiếng: “Điện hạ.”
Đêm nay nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi thấy Thái tử không do dự mà uống cạn chén nước đã bị hạ dược, chẳng hiểu tại sao nàng lại có một chút thất kinh, thậm chí trong lòng dâng lên cơn xúc động muốn chạy trốn.
Nàng miễn cưỡng cười nói: “Điện hạ, để thiếp đi cất chén trước.”
Nhưng Thái tử lại không muốn bỏ qua cho nàng, đoạt lấy chiếc chén thuận tay ném xuống dưới giướng rồi kéo nàng lại, áp chế dưới thân.
Tiếng thờ gấp còn chưa thoát ra ngoài đã bị nghẹn lại ở cổ. Chiếc giường không ngừng vang lên lên tiếng động, trong tầng tầng lớp lớp màn che, hai thân ảnh quấn quýt bên nhau, cùng nhau ân ái hoan lạc.
Tiếng động trong phòng mãi đến giờ Dần mới ngừng lại, cung nhân chuẩn bị nước đợi ở ngoài cửa, nhưng đợi mãi cũng không được gọi mang nước vào, mà chỉ có Tử Quyên được gọi riêng vào.
Một lát sau, Tử Quyên đi ra nói với các cung nhân: “Thái tử điện hạ mệt mỏi, đã đi nghỉ rồi. Lương viện không đành lòng quấy rầy Thái tử điện hạ, các ngươi giải tán trước. Ta ở nơi này giữ cửa, đợi đến khi chủ tử thức dậy, sẽ cho gọi các ngươi qua.”
Các cung nhân nhất thời ngơ ngẩn nhìn nhau, trước đây chưa từng có việc như thế này xảy ra.
Có người đánh bạo nói: “Tử Quyên tỷ tỷ, việc này có phải không hợp quy củ cho lắm?”
Tử Quyên liếc mắt một cái, hai tay chống nạnh, thấp giọng quát nói: “Quy củ? Ở Đông cung, lời nói của Thái tử điện hạ chính là quy củ. Chẳng lẽ ngươi dám chạy vào trong đánh thức điện hạ hay sao?”
Nói xoay còn nhìn một vòng rồi lui sang một bên, chế giễu nói: “Ngươi đã có can đảm như vậy, ta cũng không ngăn cản, mau vào đi thôi, chỉ là nếu bị rơi đầu, đừng liên lụy tới ta.”
Cung nữ vừa nói chuyện nhất thời mặt mũi trắng bệch, làm sao còn dám tiến về phía trước nữa.
Mọi người thấy tình thế không ổn, mau chóng lui xuống hết.
Nhóm cung nhân đi rồi, Tử Quyên lúc này mới thở dài một hơi, khí thế bức người vừa rồi ngay lập tức biến đi hết.
Nàng khẩn trương nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định bốn phía không có người, lúc này mới đẩy cửa ra một khe nhỏ, vẫy vẫy với người bên trong.
Vệ Chiêu mặc áo choàng màu tối, che cẩn thận gương mặt lại, lặng lẽ bước từ trong phòng ra.
Tử Quyên lo lắng tiến lên đón, giọng nói thật thấp: “Lương viện, đã trễ thế này, ngài muốn đi đâu?”
Vệ Chiêu cũng không trả lời nàng, mà chỉ dặn dò: “Tử Quyên, ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, Thái tử điện hạ vẫn còn đang ngủ, ngươi canh gác cửa cho tốt, ngàn vạn lần không được cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy điện hạ.”
Tử Quyên lại muốn hỏi, thì Vệ Chiêu đã rút bàn tay ra khỏi tay nàng, xoay người, không quay đầu rời khỏi.
Trực giác nói cho Tử Quyên biết đã có chuyện lớn xảy ra, nhưng nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thể mở to mắt nhìn Vệ Chiêu rời đi.
Nàng đứng canh ở cửa, mắt nhìn về cửa cung, cầu khẩn Vệ Chiêu mau chóng trở về.
Một lát sau, đột nhiên một đôi tay vươn từ trong bóng tối ra, che mũi miệng của nàng lại, kéo nàng về phía bóng tối bên canh.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên, sau đó tất cả chìm vào trong yên lặng.
Ngay sau đó, vài tên mặc áo đến không biết từ nơi nào xông vào Minh Thúy hiên, lặng yên không tiếng động đi tới trước tẩm điện, đẩy cửa lẻn tiến vào.
Trong phòng tối đen một mảnh, trên giường chỉ có một người đang nằm, xem ra vẫn còn mê man ngủ.
Đám áo đen nhìn nhau, sau đó một tên tiến lên trước, chậm rãi rút trường đao bên hông, tàn nhẫn hạ xuống người đang nằm trên giường.
*****
Vệ Chiêu vội vã đến địa điểm đã ước hẹn trước với Tạ Ánh Chân, ổn định lại thân thể đang choáng váng.
Tối nay vì nàng cố ý, nên Thái tử đòi hỏi có chút quá mức, khiến Vệ Chiêu lúc xuống giường đứng cũng không vững.
Sau đó vì thời gian gấp gáp nên nàng chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vã tới đây. Khi tâm trí được thả lỏng, nàng mới thấy thân thể không khỏe, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Nàng gắng gượng đi tới bên một cây đại thụ, dựa vào thân cây.
Chỉ qua một hồi, một chiếc xe ngựa đã được chậm rãi đánh tới. Trên xe được chất đầy uế vật được vận chuyển ra khỏi cung.
Từ đằng xa Vệ Chiêu đã ngửi thấy mùi hôi thôi. Bụng nàng cuồn cuộn một hồi, không nhịn được bịt mũi miệng lại, quay đầu đi.
Không ngờ chiếc xe ngựa lại hướng về phía nàng, sau đó dừng ngay trước mắt nàng.
Mã phu nhảy từ trên xe xuống, Vệ Chiêu nhìn kỹ lại, mới phát hiện người đó là Tạ Ánh Chân đang ngụy trang mà thành.
“Tỷ tỷ.” Vệ Chiêu vội vàng vực dậy tinh thần, tiến ra đón: “Phía tỷ vẫn thuận lợi chứ?”
Tạ Ánh Chân quan sát bốn phía, rồi đi nhanh về phía xe ngựa, đẩy mấy chiếc thùng ra, để Vệ Chiêu nhìn thấy Lương Trọng Dực với vết thương chồng chất đang nằm bên trong.
Cũng may là hắn còn giữ được một mạng.
“Còn phía muội? Có lấy được lệnh bài không?” Tạ Ánh Chân vội hỏi.
Vệ Chiêu lấy lệnh bài ra, giao cho Tạ Ánh Chân, lúc này Tạ Ánh Chân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ chuyến này lại thuận lợi như vậy, muội muội chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Nói xong, nàng xếp lại mấy cái thùng để Vệ Chiêu có thể chui vào.
Vệ Chiêu ngăn nàng lại, “Tỷ tỷ, ta không thể đi cùng hai người được.”
“Cái gì?” Tạ Ánh Chân kinh ngạc nhìn nàng, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Vệ Chiêu trắng bệch, vội la lên: “Muội làm sao vậy? Không phải đã nói là sẽ đi cùng nhau sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý?”
“Ta đã có thai rồi.” Vệ Chiêu nói xong thì v.uốt ve bụng của mình, rồi cúi đầu nói tiếp: “Ta muốn bảo vệ hài tử này. Chuyến xuất cung này vô cùng nguy hiểm, nếu hai người dẫn theo ta sẽ tăng thêm trói buộc.”
Tạ Ánh Chân lập tức mở to hai mắt, kinh hô thành tiếng: “Cái gì? Muội mang thai.”
Một lát sau, Tạ Ánh Chân vẫn không thể tin được, hồ nghi hỏi: “Muội muội, không phải muội muốn để ta và Lương đại ca an tâm nên mới đưa ra lời nói dối như vậy chứ?”
Vệ Chiêu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là thật, ta đã có thai được hai tháng rồi.”
Thấy nàng không giống như đang nói dối, sắc mặt của Tạ Ánh Chân lập tức biến hóa liên tục.
Nàng thật sự không thể tin, mới chỉ qua mấy ngày mà tình hình đã phát triển đến mức không thể ngờ được.
Lúc này nàng chỉ đành nắm lấy tay của Vệ Chiêu, miễn cưỡng cười nói: “Chúc mừng muội muội, Thái tử điện hạ đã biết được việc này chưa?”
Vệ Chiêu lắc đầu: “Ta… ta không biết ý nghĩ của Thái tử điện hạ thế nào, nên chưa dám nói cho ngài ấy biết.”
Tạ Ánh Chân có chút không dám tin: “Muội muội ngốc, muội mang thai cốt nhục của ngài ấy, mà không phải là của người khác, có cái gì không dám nói cho ngài ấy biết?” Sau đó nàng không thể nhịn được lộ ra vẻ bi thương, “Vì hài tử này, cho nên muội mới vĩnh viễn muốn lưu lại hoàng cung sao?”
Vệ Chiêu trầm mặc một hồi, rồi gật đầu.
Tạ Ánh Chân thở dài, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, nàng chậm rãi nói với Vệ Chiêu: “Từ nhỏ ta đã cao ngạo, hành sự càn rỡ, làm việc gì cũng dựa theo ý muốn của bản thân, không để ý tiền căn hậu quả. Trước đây, trưởng bối trong nhà thường răn dạy ta, nói thiên đạo luân thường, mỗi người đều có số mệnh của bản thân, nhưng ta không bao giờ tin, nên muốn tranh đấu một phen… Mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt, mới biết trên đời này còn có rất nhiều việc đều không thể như ta mong đợi.”
Cuối cùng các nàng vẫn chỉ có thể khuất phục trước sự trêu đùa của vận mệnh.
Vệ Chiêu thấy nàng nản lòng thoái chí như vậy, cũng nắm chặt lấy tay nàng, kiên định nói với Tạ Ánh Chân: “Tỷ tỷ đừng nói những lời buồn bã như vậy, tỷ không biết ta ước ao được giống tỷ đến nhường nào, dù cho vận mệnh đang trêu đùa đến đâu đi nữa, tỷ cũng sẽ phản kháng đến cùng, vĩnh viễn không bao giờ khuất phục trước vận mệnh, mà luôn tìm một lối đi cho bản thân.”
Tạ Ánh Chân sửng sốt, được lời nói của Vệ Chiêu cổ vũ, cảm động nói: “Muội muội, cảm ơn muội, muội nói đúng, ta không nên nói những lời buồn bã như thế.”
“Muội biết ta bội phục ở muội điểm nào nhất không?”
Vệ Chiêu khẽ lắc đầu.
Tạ Ánh Chân vu.ốt ve gò má của nàng, nhìn đôi mắt trong suốt của Vệ Chiêu, chậm rãi nói: “Điều ta bội phục nhất ở muội đó chính là tính kiên trì, cho dù đang ở nghịch cảnh, muội vẫn lạc quan như cũ, xông qua bóng tối mà vươn tới nắm lấy ánh sáng.”
Nàng nhìn Vệ Chiêu, còn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói từ đâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Là tỷ tỷ xin lỗi muội, ta đã kéo muội vào cái vũng lầy này, cũng may mà bây giờ muội đã mang thai cốt nhục của Thái tử, nghĩ đến chắc ngài ấy cũng không trách phạt muội đâu. Con đường sau này muội chỉ có thể tự đi một mình, tỷ tỷ tin tưởng, mặc kệ muội ở chỗ nào, đều có thể ngaon cường cứng cỏi mà sống sót.”
Vệ Chiêu rưng rưng nước mắt, nhìn Tạ Ánh Chân kiên định gật đầu nói: “Ta sẽ sống thật tốt, tỷ và Lương đại ca cũng nhất định phải sống thật hạnh phúc bên nhau đấy.”
Thời gian gấp gáp, hai người mặc dù không nỡ rời xa, nhưng cũng chỉ đành lưu luyến chia tay.
Lần từ biệt này sợ là cả đời cũng không còn cơ hội gặp lại.
Vệ Chiêu nhìn Tạ Ánh Chân xoay người lên xe ngựa, chậm rãi đánh xe về phía cửa cung.
Trong lòng nàng mặc niệm: Tạm biệt Ánh Chân tỷ tỷ, ta nhất định sẽ như tỷ mong muốn, ngoan cường cứng cỏi mà sống sót trong chốn hoàng cung này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT