Người đàn ông lúc nãy ngăn Mạnh Cầm là A Đào, hắn là cây kiếm gỗ ban nãy lúc giao chiến ở dưới mật thất Dương Mộc Thanh đã triệu hồi đến.

- Ngươi vẫn nên giữ nửa cái mạng của mình lại đi. Dù ngươi có truyền hết tu vi thì vết thương cũng không thể khép lại. Ốc Sên Tinh ngươi đem nó đến đây.

Lúc này Ốc Sên Tinh mới xoè tay ra, Tinh linh nhỏ bay đến bên giường rồi dừng trước vết thương của cô. Nó xoay một vòng, rất nhiều hạt nhỏ màu xanh lá sáng lấp lánh rơi xuống vai và lưng cô. Tinh linh nhỏ đập cánh bay đến từng vết cào đặt tay lên. Ngay lập tức rêu tản xuất hiện dần bao phủ lấp kín miệng vết thương lại.

Dương Mộc Thanh cảm nhận sự ngứa ngấy ở lưng, cô nhíu mày. Do có A Đào ở đây trấn áp nên đám ma nhân bên cạnh Đàm Mạnh Hùng mới không tấn công cô được như lần trước.

Khoảng một khắc trôi qua. Tinh linh nhỏ thu lại những đám rêu trên người cô lại, vết thương đã hoàn toàn được chữa lành. Tấm lưng không để lại dấu vết gì cả giống như chưa từng chịu bất kỳ thương tổn nào. Mọi người ai cũng ngạc nhiên bởi khả năng chữa lành của cô bé nhỏ này riêng A Đào thì thấy cũng bình thường.

Một lát sau Dương Mộc Thanh cũng đã tỉnh lại. Cô đã được Ốc Sên Tinh thay cho y phục mới. Tinh linh nhỏ thấy cô đã tỉnh liền bay đến trước mặt, cô đưa tay ra đón lấy.

- Cảm ơn ngươi! Vất vả rồi.

Cô mĩm cười, giọng nói dịu dàng nhưng có chút khàn. A Đào liền đưa đến một ống trúc bên trong có chứa nước mà hắn đem đến từ Lục Thiên Châu. Cô nhận lấy uống một ngụm, cổ họng khô rát liền cảm nhận sự thanh mát của dòng nước chảy xuống.

Ánh mắt cô nhìn A Đào có chút phức tạp nhưng cô vẫn không nói ra. Việc nhà vẫn nên đợi không có người khác nói vẫn hơn.

- Chuyện nguy hiểm như vậy sao cô lại không bàn trước với tôi?

Đàm Mạnh Hùng thấy tình trạng sức khoẻ của cô đã ổn định lên tiếng hỏi trước:

- Ta có biết nguy hiểm như vậy đâu!?

Ánh mắt cô nhìn hắn vô cùng ngây thơ, thẳng thắng nói ra suy nghĩ trong lòng. Và cô cũng đang ngồi kiểm điểm lại những việc mình làm.

- Cô không biết vậy sao còn liều mạng đâm đầu xuống mật thất hả?

- Liều mạng? Ta nắm chắc phần thắng trong tay sao có thể nói là liều mạng được. Còn về phần ngươi nói nguy hiểm, nhưng với ta bấy nhiêu đấy chưa là gì cả.

Từ lúc vào quán ăn ngồi gần bức tường rêu, dụng ý của cô chính là để Ốc Sên Tinh ở lại ăn hết đám rêu đó. Sau khi ăn xong như được cởi bỏ lớp niêm phong, bức tường nứt toạt ra. Tinh linh nhỏ từ bên trong được giải thoát bay ra ngoài và bị Ốc Sên Tinh giơ tay có một tấm bùa đỏ tóm lấy dán vào người cô bé.

Cho nên lúc Huyết Quỷ muốn triệu hồi Rêu Tản đến thì đã muộn. Tinh linh nhỏ sớm đã trở thành người của cô.

Mạnh Cầm bị thương nên tới khi bay đến Quán ăn thì đã muộn và bị chặn ở bên ngoài do có tấm bùa Đàm Mạnh Hùng dán ở cửa xuống mật thất. Trừ khi được cô triệu hồi thì không thể vào.

Thấy vậy Mạnh Cầm lại bay về khu rừng và truyền một nữa tu vi của mình giúp cây Sồi tạm thời vượt qua nguy hiểm. Xong rồi quay lại tìm cô. Thấy cô bị thương liền muốn dùng nửa tu vi còn lại của mình truyền sang nhưng đã được A Đào kịp thời ngăn lại. May là cậu chưa làm điều dại dột.

- Ngươi tên gì?

Dương Mộc Thanh nâng tay lên để Tinh linh nhỏ vừa tầm mắt thuận tiện cho việc giao tiếp.

- Ta là Dã Thảo. Tỷ thật xinh đẹp nhưng tỷ bao nhiêu tuổi mà đầu lại bạc trắng hết vậy?

Cô không ngờ Dã Thảo lại nhìn thấy chân thân của mình, càng quan sát Tinh linh nhỏ kỹ thêm đôi chút.

- Hẳn là hơn ngươi rất nhiều đi? Sao ngươi lại bị nhốt ở đó? Còn giúp tên Huyết Quỷ đó?

- Là do lúc đó muội ham chơi lạc mất đường về nhà. Sau đó gặp Huyết Quỷ bị thương khắp người nằm trong khu rừng sắp chết. Là muội đã dùng phép thuật chữa lành của mình cứu hắn. Đến khi tỉnh lại hắn nói sẽ đưa muội về nhà nhưng đổi lại phải làm việc cho hắn trong vòng một tháng.

Muội đồng ý theo hắn, nhưng khi đến quán ăn hắn lại trở mặt giam cầm muội và đoạt lấy Rêu Tản. Không biết đã qua bao lâu, muội đã chờ rất lâu rất lâu rồi. Lần nào mở mắt ra cũng chỉ thấy bức tường lạnh lẽo không một chút hơi ấm nào. Mùa hè lại như lò than nóng hừng hực. Nhưng muội không muốn bỏ cuộc, vẫn muốn sống tiếp vì muội tin rằng phía cuối con đường hầm sẽ có ánh sáng thôi. Cuối cùng thì muội cũng đã chờ được tới ngày thấy ánh sáng thêm một lần nữa. Cuối cùng thì muội đã được tỷ giải thoát.

Nước mắt của Dã Thảo không biết từ lúc nào đã rơi xuống ướt cả lòng bàn tay của Dương Mộc Thanh. Dã Thảo như trút được hết nỗi lòng bao lâu nay kìm nén rồi nằm gục xuống ngủ thiếp đi.

- Ta vẫn còn một thắc mắc là vì sao tên đầu trọc đó lại cứu ta? Này! Dã Thảo! Dậy trả lời cho ta.

Cô lay người cô bé rồi chuyển sang nhấc bỗng Dã Thảo lên không trung đưa qua đưa lại. Ốc Sên Tinh thấy vậy liền đưa tay muốn đỡ lấy.

- Con bé mệt rồi, tôi đưa nó đi nghỉ ngơi.

- Đồ mê ngủ, ngốc như vậy bị lừa cũng đúng.

Cả bốn người nội tâm có chút đứng không vững “Cô còn câu nào độc miệng hơn nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play