- Nói tóm lại con có dọn về nhà lại không?

- Con đã 24 tuổi rồi. Không còn bé bỏng gì nữa. Việc con dọn ra ngoài ở không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra thôi nên mẹ bình tĩnh đi.

- Con ở chung với ba mẹ có gì không tốt? Còn nữa, sau này con lấy chồng mẹ cũng bắt nó ở rễ. Không thể để con gái mẹ về đó làm dâu chịu khổ được. Giả sử tính khí con không tốt không có ma nào thèm lấy thì còn có cha mẹ.

Cổ họng cô có chút nghẹn. Trước đó cô còn muốn cách xa cha mẹ nguyên chủ vì cô thấy ở một mình đã quen, và sợ bị phát hiện cô không phải nữ phụ. Nhưng bây giờ nghe những lời này cô không kìm lòng được mà muốn tham lam nhận lấy tình yêu thương của bà. Muốn trở thành con gái bà ấy dù sau này sẽ bị phát hiện. Cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, đi đến bên cửa sổ nhìn hàng cây hoa đào nở.

- Con sẽ tranh thủ về nhà thăm cha mẹ.

- Chưa gì mẹ đã thấy nhược điểm lớn rồi đó. Ở chung nhà thì cần gì tranh thủ thời gian cách có căn phòng mở cửa ra tới liền.

Dương Mộc Thanh cảm thấy nếu càng kéo dài cuộc thoại người yếu lòng sẽ là mình. Cô còn phải đi bắt yêu nếu dọn về đó hẳn là sẽ khó hành động. Cô đành phải bật chế độ tính cách của nguyên chủ lên thôi.

- Mẹ có nói thế nào cũng vô ích. Con đã quyết định rồi không có chuyện đổi ý đâu.

Cô thẳng tay tắt máy không cho bà nói thêm câu nào. Mẹ của nguyên chủ là Trương Mộc Tuệ cùng chồng là Dương Thanh Huy quản lí tập đoàn Dương thị nên cũng bận rộn không có nhiều thời gian nhưng khi rảnh là muốn ở bên con gái. Cho nên chuyện lần này bà đã quyết tâm sẽ không đồng ý. Chuyện cô quen bạn trai, tên đó vừa nhìn đã biết trap boy vậy mà nói không chịu bỏ bà cũng chấp nhận, sau đó lại đến chuyện cô khăng khăng theo con đường nghệ thuật bà cũng thuận theo không ngăn cản. Vì bà có cản nổi đứa con gái ngang bướng này đâu. Lần này lại làm tới việc dọn ra ở riêng bà không thể nhường nhịn nữa. Điện thoại bị ngắt ngang bà bực dọc quay sang đá vào mông người chồng đang nằm ngủ bên cạnh. Ông lờ mờ tỉnh giấc hỏi với giọng còn ngái ngủ.

- Ơ chuyện gì thế?

- Mau đem con gái về cho tôi. Nó đủ lông đủ cánh rồi bây giờ không cần người mẹ này nữa rồi.

- Bây giờ?

- ĐÚNG VẬY! Ngay và luôn

- Không phải chứ bây giờ chắc nó cũng ngủ

- Tôi vừa nói chuyện điện thoại với nó xong đây

- À… thế bây giờ chắc nó cũng chuẩn bị ngủ, một người làm mẹ yêu con như em chắc không nỡ quấy rầy con bé giờ này đâu nhỉ?

Trương Mộc Tuệ nghe chồng nói vậy cũng xuôi lòng mà nép vào người Dương Thanh Huy, ông ấy thấy vợ đã bình tĩnh thì cũng nhắm mắt lại định ngủ tiếp nhưng chưa được 5 giây bà lại bật người dậy.

- KHÔNG ĐƯỢC! Hay là em dọn đến ở chung với con anh ở đây một mình đi, thế nào?

- Con dọn ra ngoài sống là vì không muốn ở chung với chúng ta em còn không hiểu sao? Em dọn đến đó với việc nó dọn về đây thì có gì khác đâu?

- Không phải để tránh mặt anh thôi à? Chắc chắn là vậy rồi! Anh lúc nào cũng cằn nhằn như ông già 70 tuổi vậy đấy. Hẳn là con bé thấy anh phiền quá nên mới vậy!

Dương Thanh Huy thấy vợ gắp lửa bỏ tay ông mà thật sự cạn lời. Không phải bình thường bà còn nói nhiều hơn cả tôi sao? Nói đến tránh mặt khả năng là tránh bà rất cao đó.

- Đúng đúng đúng! Đều là tại tôi không quản cái miệng này cho tốt. Xin Trương phu nhân trách phạt.

Dương Thanh Huy quỳ gối dập đầu xuống giường

- Phì! Nể tình ngươi kịp thời biết sai nhận tội nên ta tạm tha cho ngươi.

Dương Thanh Huy thành công dỗ vợ mình ngủ xong ông lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Dương Mộc Thanh.

[Con còn không về thì mỗi đêm của cha đều là ác mộng mất]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play