Buổi tiệc diễn ra rất lớn trên du thuyền sang trọng có hơn 600 khách mời tham dự. Chủ yếu là những doanh nhân của các chủ doanh nghiệp, công ty lớn và những người nổi tiếng trong làng giải trí cũng được mời tham gia cùng. Bao quanh phần biển được thắp sáng bởi những ánh đèn do bên thiết kế đã làm sẵn, quy tụ 1000 bóng đèn nhằm chiếu gọi nơi đây. Có tổng cộng 400 phòng hạng thương gia và 200 phòng tổng thống được thiết kế và trang trí rất tinh tế, tỉ mỉ. Có thể nói, đây là du thuyền lớn nhất từ trước đến nay của thành phố Hồng Châu này.
Những quý bà, quý ông xuất hiện với vẻ ngoài rực rỡ, trang trọng khi những thương hiệu thời trang nổi tiếng được khoác lên người họ, những món ăn ở đây cũng được chế biến cầu kì, đắt đỏ. Từ những loại rượu cũng được tuyển chọn bởi những người có kinh nghiệm lâu năm. Một chiếc du thuyền đầy mùi tiền, mùi giàu có nó khiến những chiếc thuyền bé nhỏ xung quanh trầm trồ ngắm nhìn.
Tôi đang phụ ba giăng móc câu để câu mực thì bắt gặp cảnh tưởng đó và nó làm tôi cảm giác chán ghét vô cùng. Vì nó làm tôi nhớ đến bản thân khi ở cạnh Cao Minh. Anh ấy cũng đã đi đến những buổi tiệc sang trọng, cao quý như thế và tôi cũng tham dự cùng anh và mọi ánh mắt của họ nhìn tôi lúc đó chỉ toàn sự dè bỉu, chê bai. Tôi nghe rõ từng lại chỉ trích, phỉ báng họ dành cho tôi.
Tôi còn nhớ có mấy lần, anh ấy đã tức giận và giải quyết thay tôi về những người đó, có những lúc tôi bị gạ gẫm anh đã nổi cơn thịnh nỗ và không kìm chế được đánh luôn cả những doanh nhân có tiếng ở đấy. Cũng chính điều này, tôi đã từ chối lời đi cùng anh trong các buổi tiệc vì tôi cảm nhận rõ sự giả tạo hiện rõ trên gương mặt đấy, tôi thấy được sự xảo quyệt của những kẻ bất lương nhưng tôi có thể làm gì được chứ. Tốt nhất vẫn nên không nhìn thấy có lẽ sẽ đỡ mỏi mắt hơn.
"Không biết anh ấy có tham gia vào buổi tiệc đấy không?"
Một dòng suy nghĩ chợt hiện lên trên não bộ của tôi, nó khiến tôi ngây ngốc và giật mình khi bản thân lại nghĩ như vậy. Lắc đầu vài cái để không nghĩ ngợi, tôi gọi ba mình:
- Con móc câu ở đây được không ạ?
Ba tôi đang bận rộn chuẩn bị mồi bỏ vào móc câu thì nhìn tôi rồi nói:
- Từ từ con, chút nữa ba phải di chuyển thuyền mình ra xa.
Tôi nghe ba nói thế thắc mắc về việc này vì lúc đầu ba nói đây là địa điểm tốt để câu mực.
- Du thuyền đó đã thuê khúc này rồi nên mình không vào được. Nảy có mấy cảnh vệ nhắc nhở nên chúng ta đi thôi con.
Lời giải thích của ba làm tôi nhìn chằm chàm vào chiếc du thuyền đấy rồi tự nói với mình:
- Đúng là có tiền lúc nào cũng thích làm nhiều chuyện phiền.
Tuy nói thế nhưng tôi cũng hiểu được việc đó họ phải chi rất trả rất nhiều để làm được. Đó cũng giống như cách họ đang kinh doanh, mở rộng mối quan hệ trong làm ăn vậy. Nói đúng thì nó giống như cuộc làm việc còn nói theo cách sang trọng thì là sự giao thao giữa những doanh nghiệp.
Tôi nhún vai, xoay người quay trở lại boong thuyền.
Trên thuyền lúc này chỉ còn có ba và tôi, mẹ tôi với chị cùng bé Gấu đã quay về nhà lúc chiều. Còn tôi với ba quyết định ở lại để câu mực. Một trải nghiệm thú vị mà rất lâu tôi mới có thể làm lại nên hào hứng, nôn nóng vô cùng.
............
Bên trong boong tàu nhiều người đã có những cuộc trò chuyện rộn rã, tiếng nói cùng vang lên càng lúc càng nhiều. Những gương mặt đã được chuẩn bị kĩ lưỡng trong việc tiếp đoạn những mối quan hệ mới, tiếng ly rượu chạm nhau, tiếng hoạt náo của những bất ngờ khi các chủ doanh nhân lớn xuất hiện.
Thu hút ngày hôm nay có lẽ là sự xuất hiện của Cao Minh. Anh diện trên người bộ đồ trông rất lịch lãm, gương mặt khiến bao người nhìn ngắm say mê, những bước đi chững chạc làm siêu lòng bao cô gái ở đây. Lời bàn tán không ngớt khi cô gái bên cạnh khoác tay và đi cùng Cao Minh chính là Ân Ân.
Bộ váy dài ôm sát người, được cắt xẻ một cách riêng biệt làm toát lên những nét đẹp trên cơ thể ấy.
Nhiều người nhìn phải tấm tắt khi cho đôi trẻ này vì sự xứng đôi vừa lứa của họ cũng như có một số khác lại giả tạo mà khen ngọi. Nhưng dù bất cứ điều gì thì họ cũng thành công trong việc trở thành tâm điểm ở nơi đây.
- Rất vui khi Giám đốc Cao Minh của tập đoàn M.V đã tham dự.
Người đàn ông tổ chức nơi đây đã nhanh chóng đi tới và bắt tay với anh ấy.
Nhiều người cũng vậy mà đi lại để chào hỏi khiến không khí càng lúc càng nhộn nhịp.
Buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu khi MC dẫn chương trình. Những tiếc mục cũng cứ thế diễn ra và phần tiếp theo là sự xuất hiện của Ân Ân:
- Tiết mục sắp tới là của nữ ca sĩ nổi tiếng hiện nay Ân Ân. Mọi người hãy cùng vỗ tay to để chào đón nào.
Tiếng keo hò làm mọi thứ ồn ào vô mực. Cao Minh không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nên đã nhắn với thư kí tiếp đón những người khác còn anh đi qua boong tàu hóng gió cũng như hít thở không khí thoải mái ở đây.
Qủa thật, không khí ngoài trời luôn là một điều gì đó rất tuyệt hảo để con người cảm thấy nhẹ nhàng. Đôi tay cầm bật lửa châm điếu thuốc lên môi. Cao Minh hút một hơi dài rồi thở ra. làn khói trắng cứ vậy len lỏi vào không trung. Sự cô đơn, tĩnh mịch cứ vậy mà bủa vậy.
Dù cho có được mọi người kính nể, anh thành công khi thu hút người khác hâm mộ tài năng của mình, mọi thứ tiền tài, danh vọng, địa vị anh đã có trong tay nhưng sao sự trống rỗng cứ vồ lấy anh. Cảm giác cô độc xâm chiếm lấy tâm trí này.
Anh cầm chiếc điện thoại của mình, lướt những tấm ảnh trong album về người con gái anh nhớ mấy tuần nay. Đã tìm mọi ngỏ ngách, huy động bao người nhưng vẫn không thể thấy em ấy:
- Thảo Vân! Em đâu rồi.
Chiếc thuyền xa với ít bóng đèn nhỏ được bật lên khác xa so với chiếc du thuyền to lớn ấy. Làm anh cảm thấy khác lạ và ngắm nhìn sự tách biệt quá lớn này.
Càng nhìn anh càng thấy, hình bóng rất quen thuộc. Cứ ngỡ là mình nhìn nhầm nhưng không gương mặt ấy cứ khiến anh nhớ mãi. Không chắc về việc mình đã nhìn thấy, anh chợt lấy ống dòm ở gần mình rồi quan sát thì điều anh không ngờ đến đã xảy ra. Người con gái anh nhớ nhung từng ngày đang ở trên chiếc thuyền đấy, đang mỉm cười, nụ cười sáng ngời và hình như cô đã mũm mĩm, vui vẻ, hoạt bát hơn lúc bên cạnh anh rồi. Hình như đó mới là chính cô thì phải.
Anh không kìm chế được mà phóng ống dòm to hơn để ngắm nhìn Thảo Vân. Anh mừng rỡ đến mức muốn gặp cô ấy ngay lúc này. Cảm giác ấy như đạt được thành tựu vậy, nó to lớn hơn cả việc anh nổi tiếng, anh thành công. Giờ đây, anh mới hiểu được cảm giác tìm lại điều mình mong ước giá trị đến nhường nào.
Không để ý bản thân đã đi lên mũi thuyền, anh cứ vậy chồm người ra phía trước để ngắm cho rõ nhưng ngay lúc này sóng biển vỗ mạnh khiến con thuyền lắc lư, gió bắt đầu thổi vào nhiều hơn cũng như đã có tiếng súng vang lên khiến anh không giữ được thăng bằng mà ngã nhào ra biển.