Tuy rằng Chân Nam Nam không dám chắc, Tiêu Trọng Triết càng không chắc chắn, nhưng mà nếu tính thời gian thì cũng không phải không có khả năng.

Đến đây, Tiêu Trọng Triết liền không thể chờ đợi được nữa, anh nhanh chóng gọi mọi người đến nhà Tiêu phủ để bàn chuyện, nửa đêm nửa hôm mà nháo nhào như thế cũng khiến cho không ít người bất mãn. Đến cả người không liên quan như Trình Lưu Ly cũng bị Vũ Tiệp Dao lôi tới đây luôn rồi.

Khi này mọi người đều đã tập trung đầy đủ, Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn thì ôm hai đứa cháu rồi đưa mắt nhìn Tiêu Trọng Triết, vốn dĩ họ còn tưởng rằng anh và Chân Nam Nam lại năng suất và chuẩn bị sinh thêm một đứa, nhưng Tiêu Trọng Triết liền lắc đầu, nói:

- Có thể nhà chúng ta sẽ có thêm thành viên, nhưng không phải con của con.

Nghe đến đây thì ai nấy đều tỉnh hết cả ngủ, bây giờ ở Tiêu gia thế hệ không quá nhiều, hay nói đúng hơn thì đây chỉ là nhánh đại phòng của Tiêu gia thôi. Mà không phải con của Tiêu Trọng Triết, thì chỉ có thể là con của Tiêu Minh Triết hoặc Vũ Tiệp Dao.

Nhưng nhìn Vũ Tiệp Dao dáng thon, eo thả như thế thì chắc không mang thai rồi, chẳng lẽ Tiêu Minh Triết mang thai! À không… Nhầm rồi, lẽ nào Tiêu Minh Triết làm người ta mang thai?

Lạc Vô Song đưa mắt nhìn con trai nhỏ, nhưng Tiêu Minh Triết cũng ngơ ngác không hiểu anh chị hai đang nói gì cả, cậu ấy còn định phản bác, nhưng sau khi nhớ lại gì đó liền nhìn Chân Nam Nam, nói:

- Cô ấy có thai rồi sao? Cô ấy nói với chị à? Nhưng không đúng, nếu như có thai thì đã sinh rồi chứ? Đã một năm em không gặp cô ấy rồi mà?

Sau đó Chân Nam Nam cũng tốt bụng đem tấm ảnh mà cô đã chụp màn hình lại cho cả nhà họ Tiêu xem, trên bức ảnh là hình của Cao Nam Thi đang ôm một đứa bé, lại còn chào đón “tiểu Viên Viên” nữa chứ, chỉ bây nhiêu thôi cũng đủ để Tiêu Minh Triết xác nhận đứa bé này là con của ai.

Không nói hai người, cậu ta liền nhanh chóng quay về nhà để chuẩn bị hành lý, ngày mai sẽ đến Los Angeles để truy vợ về nhà.

Nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp kia, Chân Nam Nam cũng chỉ biết thở dài, nói:

- Cũng chỉ có thể giúp chú tới đây thôi, còn lại sau này phải tùy vào chú rồi.

Nhưng Tiêu Minh Triết đi rồi, người duy nhất biết nội tình cũng chỉ có Chân Nam Nam, cô phải ở lại Tiêu phủ để giải thích tường tận sự việc cho mọi người. Lúc nghe xong thì Lạc Vô Song còn chề môi nói:

- Đáng đời! Nam Nam, con nhắn với Thi Thi, đừng tha thứ cho nó dễ quá, hành hạ nó thêm mấy năm nữa đi cho hả dạ.

- Mẹ… Minh Triết có phải con của mẹ không vậy?

- Con thì con, nhưng mà tra nam thì đáng đời, ai bảo lại làm khổ con gái nhà người ta như thế, đổi lại là mẹ thì một viên thuốc cho chết quách cho rồi.

Tiêu Uẩn ở bên cạnh cũng chỉ biết cười khổ, cũng may ghê đó, năm đó ông ấy không phải kiểu chơi đức với Lạc Vô Song, nếu không thì bây giờ chắc là mồ sớm xanh cỏ rồi.

[…]

Chuyện của Tiêu Minh Triết và Cao Nam Thi thì đến đây cũng kết thúc, sự việc sau đó tiến triển như thế nào cũng là sự lựa chọn của họ, Chân Nam Nam cũng không thể giúp họ quyết định được nữa.

Về đến nhà riêng, Tiêu Trọng Triết đã nhanh chóng ném hai thằng con trai ném cho bảo mẫu rồi ôm vợ đi lên phòng, nhẹ nhàng đặt vợ yêu lên giường, anh hôn nhẹ lên môi cô, sau đó lại cắn nhẹ lên tai cô, nói:

- Bà xã, chuyện người ta xong rồi, bây giờ có phải là lúc để cho anh…

- A đúng rồi, anh không nhắc em cũng quên mất.

Khi này Tiêu Trọng Triết còn đang định cười sung sướng, cuối cùng sau bao ngày tịnh tâm ăn chay niệm phật thì cũng đến mức hưởng lợi rồi, nhưng ai mà có ngờ sau đó Chân Nam Nam lại chủ động cởi áo ra, anh trố mắt nhìn, nhưng cô lại nói:

- Tới giờ em hút sữa cho hai đứa nhỏ rồi, anh mau giúp em lấy cái máy hút sữa đến đây.

- Hả?

- Hả cái gì mà hả, mau đem tới đi chứ, đứng đó lề mề cái gì?

Tiêu Trọng Triết liền thất tha thất thỉu đi lấy máy hút sữa, sau đó còn phải giúp cô hút sữa rồi đem đi trữ đông nữa chứ, gương mặt của anh nhìn như bánh bao bị nhúng nước, khiến cô không khỏi bật cười.

Sau khi đã xong chuyện thì cô còn nhìn anh, nói:

- Ông xã, lẽ nào anh định tối nay cho Dương Kỳ và Tu Kiệt có thêm em à?

- Bà xã, không sinh nữa, nhưng anh vẫn muốn em để ý anh một chút.

- Thật sự không sinh nữa sao?

- Chắc chắn! Anh đã uống thuốc của mẹ rồi, đảm bảo không sinh nữa, hai hội trưởng hội anti là quá đủ rồi.

Chân Nam Nam cũng chỉ biết cười, tuy rằng đêm đó hai người không thể quá cuồng nhiệt, nhưng ít nhất cũng đã lấp đầy cái bụng đói meo mấy tháng qua của Tiêu Trọng Triết rồi.

Quả nhiên, anh không thể tách ra khỏi vợ yêu của mình được mà.

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play