Tôi là Hạ Tử Hy tiểu thư của nhà họ Hạ vốn là đứa con được bố mẹ nuông chiều , từ khi gia đình chú tôi sảy ra biến cố dì qua đời vì khó sinh Nhiên Nhiên ,mẹ tôi cùng hạ sinh tôi vào năm đó nên tôi với nhiên nhiên bằng tuổi nhau .Sau khi dì mất Chú tôi một mình nuôi Hạ Nhiên Nhiên .Năm nhiên nhiên 10 tuổi chú tôi qua đời do bị tai nạn xe , từ đó bố mẹ tôi nhận Hạ Nhiên Nhiên làm con nuôi hết mực yêu thương như con ruột , tôi thì vì nó chịu mất mác lớn nên đã nhường lại tất cả những đồ chơi và cả phòng ngủ cho nó , tôi không thể ngờ được dưới gương mặt gây thơ hiền lành như thế lại đưa tôi thành con người ác độc , không hiểu chuyện . Bất cứ thứ gì của tôi nó cũng tranh dành như thể là của nó gay cả khi nó làm sao bất kì thứ gì chỉ cần bày ra bộ mặt ngây thơ và đỗ lỗi cho tôi khiến cho bất bố mẹ nghĩ tôi là một đứa ác độc , Trần Minh vì cô ấy có hoàn cảnh như thế cũng đem lòng quan tâm đến nỗi tôi cứ tưởng tôi mới là người thứ ba xen vào họ vậy . Nhiều năm bị bạo lực học đường vì tôi là một người tàn nhẫn hãm hại Hạ Nhiên Nhiên nên bị bạn bè ngày nào cũng đánh tôi sĩ nhụt tôi nhưng vẫn có Cố Minh Thành phản bát bảo vệ tôi, thành tích tôi kì thi trước đạt top 2 của trường kì này với nỗ lực của tôi đã dành lấy học bổng của trường không lâu vì muốn tôi nhường học bổng hạ nhiên nhiên dã đăng video nói tôi là một người bạo hành ác độc ác , đúng lúc đó tôi phát hiện mình bị ung thư tuyến tụy bố mẹ tôi vốn không quan tâm tôi từ khi nhận nuôi hạ nhiên nhiên nên cũng có tôi cũng được không cũng càng tốt nên ngày tôi vật lộn trên giường phổ thuật chỉ có cậu nhóc bằng tuổi tôi Cố Minh Thành sốt ruột bên ngoài phòng mổ lộ lắng còn bố mẹ tôi chỉ vì Hạ nhiên nhiên bị trật khớp tay mà lo đến sốt ruột nhường như tôi mới chính là con nuôi của họ vậy ? Tôi nhường như nhẹ bỗng lơ ửng giữa không trung đèn phòng cấp cứu chọp tắt bác sĩ ra ngoài nói với Minh Thành cái gì đó tôi không nghe được gì cả chỉ thấy điện tâm đồ trở về số không cậu ấy suy sụp đến nỗi đến chỗ bố mẹ tôi trách vấn họ , sau cái chết của tôi Hạ Nhiên Nhiên hại chết bố mẹ tôi sau đó ăn chơi sa đoạ và có con với Trần Minh sống cuộc sống sung sướng . Tôi không cam tâm hét to không ngờ lại đứng trên chiếc thuyền bên một cây cầu , chưa kiệp tôi cất tiếng cô gái đã nói trước muốn quay về không bất chợt tôi gật đầu trở về lúc tôi 10 tuổi tôi trở nên hoạt bát hơn trước mặt bố mẹ tôi bày ra mặt ngây thơ vô số tội vui vui vẻ vẻ .