Đêm đó, người Mạnh gia trở về biết chuyện Ninh Viễn hầu mang Phó Tế Tài tới.
Bọn họ hỏi Mạnh Tích Chiêu, Mạnh Tích Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện này đã giải quyết, hiện tại cậu cùng Phó Tế Tài là bằng hữu.
Nhưng bọn họ không hề tin cái cách nói này, ngược lại đi hỏi Trương Gia Viện, phát hiện không khác Mạnh Tích Chiêu là bao.
Mạnh Cựu Ngọc căn bản không để ý chuyện có phải bằng hữu hay không, Ninh Viễn hầu thân là cháu trai của Kế Hậu thời Hoàng Đế đời trước, tuy nói là hoàng thân quốc thích, nhưng giờ Tiên Hoàng đã không còn, Ninh Viễn hầu lãnh một chức quan lục phẩm nhàn kém, trong triều không có căn cơ, mặc kệ là bằng hữu hay địch nhân, trong mắt Mạnh Cựu Ngọc cũng chỉ bằng con kiến thôi.
Thứ ông để ý là chuyện tiểu nhi tử nhà mình nói rằng cảm thấy thương tâm, tuyệt vọng với nữ nhân.
Ban đêm, Mạnh Cựu Ngọc cùng phu nhân nằm ở trên giường, cùng nhau phân tích xem chuyện này là tốt hay xấu.
Mạnh phu nhân: “Thu hồi tâm tính cũng tốt, chờ Đại Lang lấy vợ xong cũng đến phiên nó."
Mạnh Cựu Ngọc: “Phu nhân nói có lý, ta chỉ sợ, Nhị Lang có thể bị bóng ma tâm lý."
Mạnh phu nhân: “Chẳng lẽ ngươi còn sợ Nhị Lang về sau không gần nữ sắc?”
Mạnh Cựu Ngọc há miệng thở dốc, một lát sau, ông vỗ vỗ bả vai phu nhân nhà mình: “Ngủ đi.”
……
Không gần nữ sắc?
Trừ phi heo mẹ biết leo cây.
……
Phó Tế Tài rầu thối ruột, sao hắn lại đáp ứng trong vòng 3 ngày dẫn Mạnh Tích Chiêu tới gặp Tang Phiền Ngữ chứ, trước đây hắn mất tận 3 tháng được gặp người ta.
Suy đi nghĩ lại, Phó Tế Tài cảm thấy không thể để mất mắt, nhịn đau ôm bức《 Đường cung giải nhiệt đồ 》 đi tìm Tang Phiền Ngữ.
Bức hoạ này trị giá ngàn vàng, đủ để chơi cùng mỹ nhân 20 năm, nha hoàn của Tang Phiền Ngữ thấy nó là cười đến không khép được miệng, chẳng cần đi hỏi một câu, thẳng thừng đồng ý thay tiểu thư nhà mình.
Ba ngày sau, Phó Tế Tài và Mạnh Tích Chiêu cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, một người mang vẻ sống không còn gì luyến tiếc, một người thì mắt sáng như sao.
Mạnh Tích Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy thành trì cổ đại, cảm thấy vô cùng mới mẻ, phủ Ứng Thiên hoá ra phồn hoa như thế, tửu lâu hai bên bờ sông Tần Hoài muốn đếm cũng đếm không hết, Mạnh Tích Chiêu cẩn thận ngắm từng nơi, đến khi Phó Tế Tài tức giận mở miệng, cậu mới quay đầu lại
“Tới chỗ Tang Hành Đầu, đừng có ăn nói lung tung"
Mạnh Tích Chiêu nghiêm túc hỏi: “Thế nào là ăn nói lung tung?”
Phó Tế Tài: “……”
Sao mà hắn biết được, chỉ hắn thấy Mạnh Tích Chiêu vui vẻ đến chướng mắt nên muốn giội cho một chậu nước lã.
Hắn không trả lời nổi, Mạnh Tích Chiêu liền mỉm cười trấn an: "Yên tâm, mọi chuyện đều nghe ngươi mà."
Phó Tế Tài cảm thấy bản thân có chút lơ đãng: “Được, được rồi, đi theo ta là được."
……
Đường chính trên phố Bách Hoa đều là ngói tử câu lan, có thể đơn thuần tới xem biểu diễn cũng có thể lên lầu tận hưởng gió xuân, chiếm được mặt bằng ở đây đều là đại tửu lâu, ít nhất cũng phải năm tầng, mà người có danh tiếng chân chính, được xưng là Nữ Tử Hành Đầu (aka Top 1 server Tửu Lâu), sẽ không đứng ở đây vẫy khách, người ta sống ở ngõ nhỏ phía sau phố Bách Hoa, độc môn độc viện, khúc kích thông u*.
*Khúc kính thông u: Con đường nhỏ ngoắt ngoéo dẫn đến nơi sâu thẳm, yên tĩnh
Càng Hành Đầu càng nổi thì nơi ở càng lắt léo, bởi vì nó mang lại cảm giác hàm súc, khó tìm, khiến người ta có ảo giác trải qua trăm cay ngàn đắng mới tới nơi.
Phó Tế Tài rẽ trái rẽ phải, làm Mạnh Tích Chiêu tưởng hắn lạc đường, mãi sau, bọn họ mới tới trước cửa nhà Tang Phiền Ngữ.
Vừa nhận ra Phó Tế Tài, nha hoàn cười như thấy Thần Tài đến: "Phó công tử, mau vào đi, tiểu thư nhà ta đang đợi ngài."
Đời này chưa hắn chưa từng được tiếp đón nhiệt tình đến vậy, Phó Tế Tài miệng mỉm cười nhưng lệ đổ trong tim.
Mạnh Tích Chiêu theo sau hắn đi vào, hứng thú nhìn thiết kế đan xen trong viện, vừa nhìn là biết không phải phải thường gia, hơn nữa nha hoàn này, cả người không vàng thì bạc, con hơn cả Kim Châu, thủ lĩnh của đội oanh yến trong nhà cậu.
Xem ra ngành này cá kiếm không tồi nha.
Vào phòng, Tang Phiền Ngữ đã qua đón: "Nô gia ra mắt nhị vị công tử."
Lúc ngẩng đầu, tầm mắt nàng dừng trên người Mạnh Tích Chiêu trong chốc lát, ánh mắt loé lên sự kinh ngạc, hơn nữa còn luôn đánh giá tóc của cậu.
Không cần hỏi Mạnh Tích Chiêu cũng biết, nàng nhất định là tò mò, mớ hỗn độn trên đầu cậu đâu mất rồi.
……
Trên bàn đã có sẵn trà. Khi hai người ngồi xuống, Tang Phiền Ngữ liền rót trà cho họ.
Mạnh Tích Chiêu nhìn nàng chằm chằm.
Dáng người cân đối lại đầy đặn, chỉ là ánh mắt có vẻ lạnh đảm, khả năng là một mỹ nhân lạnh lùng.
Tang Phiên Ngữ, người giống y tên, bọn họ vào lâu như vậy cũng mới nghe nàng nói được một câu, câu thứ hai là do Mạnh Tích Chiêu nhìn nàng quá lâu: "Mạnh công tử, trên mặt nô gia có gì sao?"
Mạnh Tích Chiêu chớp chớp mắt, còn chưa đáp, Phó Tế Tài bên cạnh đã thay cậu giải thích: “Ngươi không cần để ý, hôm đó ta đánh hắn một gậy, khiến hắn mất trí không nhận ra ai, mấy hôm trước còn quên cả ta."
Mạnh Tích Chiêu: “……”
Cái gì mà quên cả ta, nói như thân lắm không bằng, ngươi cùng Tang Phiền Ngữ giống nhau, ta đều không thân hiểu chưa?
Tang Phiền Ngữ thực kinh ngạc: “Thật sao?”
Mạnh Tích Chiêu gật gật đầu: “Xin lỗi, hiện tại ta chỉ nhớ rõ những người gặp lúc nhỏ, bằng không với gương mặt này của cô nương, ta sẽ không bao giờ quên."
Tang Phiền Ngữ cười khẽ: “Công tử đúng là giỏi nói đùa.”
Mạnh Tích Chiêu nghiêm túc lắc đầu: "Ta chỉ nói sự thật thôi.”
Phó Tế Tài: “……”
Hắn cảm thấy có điểm không thích hợp, với cái miệng này, Mạnh Tích Chiêu còn buồn lo không được nữ nhân ưu ái ư?
Tang Phiền Ngữ giống như nhìn ra Mạnh Tích Chiêu không phải nịnh hót nàng, cũng nghiêm túc đáp: “Đa tạ công tử khích lệ.”
Mạnh Tích Chiêu: “Lần trước náo loạn ở chỗ này của cô nương, khiến cô nương chê cười rồi, lần này ta là tới là muốn bồi tội, hy vọng Tang Hành Đầu có thể tha thứ cho ta.”
Tang Phiền Ngữ mỉm cười tiếp nhận: "Lời này của công tử nô gia không dám nhận, chuyện lần trước, nô gia đã quên rồi."
Nghe vậy, Mạnh Tích Chiêu cũng cười rộ lên, nhìn chung quanh, cơ thể cũng dần thả lỏng: "Lần trước nhìn thoáng qua, ta phát hiện nơi này của Tang Hành Đầu có rất nhiều tranh chữ cổ, vô cùng thanh nhã."
"Đây là sở thích của nô gia, chẳng qua là học đòi văn vẻ thôi, so ra vẫn kém các đại gia sưu tầm chân chính."
Mạnh Tích Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, để trở thành nhà sưu tầm chân chính cần có hai yêu cầu, thứ nhất là tài, thứ hai là tiền, thế nhân đa số là thiếu cả hai, Tang Hành Đầu có thể thoả mãn một yêu cầu đã là hiếm rồi."
Tang Phiền Ngữ nghe xong, cũng có chút phiền muộn, yêu thích thứ này, đúng là đốt tiền đó.
Mà ở lúc này, Mạnh Tích Chiêu đột nhiên cúi xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, vươn một ngón tay với Tang Phiền Ngữ: "Ta có một cách! Có thể giúp Tang Hành Đầu đạt được cả hai yêu cầu, Tang Hành Đầu có muốn nghe không?"
Tang Phiền Ngữ: “……”
Phó Tế Tài: “……”
Đề tài chuyển biến nhanh như vậy, Phó Tế Tài kéo xe bò cũng không đuổi kịp.
Hắn cố gắng lắng nghe một lúc nhưng lại phát hiện càng nghe càng mơ hồ, cái gì mà nam nhân đều có mới nới cũ, chỉ có ham muốn chinh phục là không thay đổi, hài lòng với phủ Ứng Thiên cũng chỉ là hài lòng với một cái giếng nhỏ, thế giới bên ngoài rộng lớn hơn nhiều, cho dù là hoa khôi cũng sẽ có thời hạn, Tang Hành Đầu cần sớm tính toán cho bản thân...
Phó Tế Tài nghe không hiểu, nhưng Tang Phiền Ngữ càng nghe càng nhập tâm, không ngừng gật đầu, cảm thấy Mạnh Tích Chiêu đã nói trúng suy tư của nàng, Phó Tế Tài không chịu nổi, hắn tới đây để vui vẻ chứ không phải nghe giảng đạo lý.
Chào hỏi với Mạnh Tích Chiêu xong liền phủi mông đi tìm người khác, Tang Phiền Ngữ cùng Mạnh Tích Chiêu không rảnh để ý đến hắn chỉ vẫy vẫy tay cho xong việc.
Chờ hắn đi rồi, Tang Phiền Ngữ tiếp tục hỏi: “Như thế nào là nhân thiết (thiết lập nhân vật)?”
Mạnh Tích Chiêu: “Chính là bối cảnh chuyện cũ của ngươi, ngươi là ngươi, cái nhân thiết mới này cũng là ngươi, chỉ cần ngươi khiến bản thân mình đằm chìm vào nó, sẽ không ai có thể phản bác với ngươi."
Tang Phiền Ngữ cái hiểu cái không: “Một cái nhân thiết mới, liền có thể làm nô gia trở thành......minh tinh Đại Tề như công tử nói sao?”
Mạnh Tích Chiêu dùng sức gật đầu: “Đương nhiên rồi, chỉ cần nắm bắt tâm lý nam nhân, lại thông qua uy lực của việc truyền miệng, tiếng thơm của Tang Hành Đầu sẽ càng lúc càng vang dội, đến lúc đó sẽ không chỉ phủ Ứng Thiên mà người ở Nam Chiếu cũng sẽ nghe được đại danh của ngươi, sinh ra cảm giác khao khát, loại cảm xúc này cũng sẽ lan ra những người khác, dần dần ngươi sẽ trở nên thịnh hành, đừng coi thường sự yêu thích của mọi người, đến lúc đó sợ là cửa nhà ngươi cũng không chống đỡ được."
Tang Phiền Ngữ nghe cậu nói tới cảm xúc dạt dào, Mạnh Tích Chiêu không nói rõ, nhưng Tang Phiền Ngữ cũng tưởng tượng được, cảnh mọi người đều muốn gặp nàng, kẻ có tiền khẳng định càng muốn thấy nàng, đến lúc đạt được trình độ đó, còn có cái gì mà nàng không mua được!"
Tâm tình lập tức kích động nhưng nhìn nụ cười của Mạnh Tích Chiêu, Tang Phiền Ngữ liền bình tĩnh lại: "Công tử trợ giúp nô gia như vậy, không biết nô gia phải báo đáp ngài như nào?"
Mạnh Tích Chiêu cười đến hàm súc: “Vô cùng đơn giản, mấy ngày nữa ta sẽ mở một tửu lâu ở phố Bách Hoa, Tang Hành Đầu nếu nguyện ý, về sau thỉnh thoảng tới chơi lần là được, chỉ tới chỗ của ta, được không?"
Tang Phiền Ngữ ngạc nhiên nhìn cậu, một lúc sau, nàng không nhịn được cười rộ lên: “Việc nhỏ nhặt như vậy, nô gia sao có thể từ chối."
……
Thu phục Tang Phiền Ngữ xong, Mạnh Tích Chiêu mang theo Kim Châu rời đi.
Trên mặt Mạnh Tích Chiêu treo một nụ cười mê hoặc.
Kim Châu không hiểu, bởi vì nàng không biết, Tang Phiền Ngữ xác thật hoàn toàn xứng với cái danh Đệ nhất tài nữ câu lan, tài năng của nàng đến cả Hoàng đế cũng rung động, không màng nàng là nữ tử trốn phong nguyệt, trực tiếp nạp nàng vào hậu cung, sủng hạnh một đêm. Về sau do cách đại thần tập thể phản đối, mới lưu luyến đem người thả ra ngoài, hiện tại có Mạnh Tích Chiêu nhúng tay, cậu đảm bảo, lần này ai cũng sẽ được như ý nguyện.
Tâm trạng vui vẻ, Mạnh Tích Chiêu cùng Kim Châu đi tìm Phó Tế Tài, nhưng không lâu sau, bao nhiêu niềm vui liền biến mất.
Bọn họ lạc đường......
Mạnh Tích Chiêu ở trong lòng mắng Phó Tế Tài mang xe ngựa đi mất, Kim Châu ở một bên cũng có chút hoảng: "Lang quân, nơi này hình như không phải ngõ Vãn Hà mà là ngõ Tống Tử."
Ngõ Tống Tử, cũng là một địa danh có tiếng trong sách, bởi vì đây là nơi tụ tập của các tiểu quan, những người có sở thích đặc thù đều thích tới ngõ nhỏ này.
Mạnh Tích Chiêu trầm mặc một lát rồi nhanh chóng phất tay: "Đi thôi."
Cậu đã bị người ta đồn là phóng đãng háo sắc, giờ không muốn bị nhận thành biếи ŧɦái nữa đâu.
Xoay người đi chưa được mấy bước, Mạnh Tích Chiêu đột nhiên thấy một nam tử thon gầy đang đỡ tường, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy kiên cường tiến về phía trước, nhưng rất nhanh y liền ngừng lại, té ngã trên mặt đất, bả vai dựa vào vách tường, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
Mạnh Tích Chiêu sợ ngây người.
Sao lại tàn nhẫn làm người ta ra nông nỗi này?!
Mạnh Tích Chiêu vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi hắn: “Huynh đài, ngươi không sao chứ?”
Thôi Dã ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ nhợt nhạt cùng đường cong nhu hoà.
Mạnh Tích Chiêu nhìn mà sửng sốt nhưng ngay lập tức phản ứng lại, tiếp tục hỏi: "Ngươi có ổn không, còn tỉnh táo không?
Thôi Dã: “Ngươi……”
Hắn dừng một chút, cười nhẹ với Mạnh Tích Chiêu: “Ta không có việc gì, cảm ơn ngươi.”
Mạnh Tích Chiêu: “……"
Đã như vậy rồi mà còn không quên nghiệp vụ, dụ dỗ người khác, ta cũng không phải cong, ngại quá không thể mở rộng tệp khách hàng của ngươi rồi.
“Ngươi ở gần đây không? Ta đưa ngươi về nhà?”
Hai bên thái dương của Thôi Dã đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn Mạnh Tích Chiêu nhíu mày, hắn đáp một tiếng: "Vậy làm phiền rồi."
Mạnh Tích Chiêu muốn dìu hắn, Kim Châu thấy thế, vội vàng cùng lên hỗ trợ, dưới sự chỉ dẫn của Thôi Dã bọn họ cũng nhau đi về một hướng.
Mạnh Tích Chiêu không được nhảy cảm với phương hướng cho lắm, cậu căn bản không biết bọn họ đang đi đâu, nhưng Kim Châu nhìn cái là biết, lẩm bẩm trong lòng, đây không phải lối ra khỏi ngõ Tống Tử đó sao.
Ở một góc khác, đám thị vệ lạc mất chủ tử đang gào khóc không ngừng.
Thái Tử điện hạ, ngài rốt cuộc đang ở đâu vậy??
……