Ôn Cựu Thành nghĩ tới túi tiền teo tóp của tiểu sư đệ, thận trọng hỏi.
“Cá sạo giá thế nào?”
Hầu bàn nhiệt tình giới thiệu “Bây giờ đang là mùa đông, giá cá tươi có tăng một chút, nhưng ở quán chúng tôi luôn để giá hợp lý nhất Thịnh Kinh, dù trong thời tiết lạnh thế này, một phần cá sạo hấp cũng chỉ có giá mười lượng! Thế nào? Khách quan có muốn gọi một phần? Hương vị đảm bảo khách quan hài lòng!”
Sắc mặt Ôn Cựu Thành bỗng nhiên trở nên vi diệu.
Theo y biết, bổng lộc mỗi tháng của tiễu sư đệ chỉ có mười lăm lượng.
Một phần cá sạo hấp đã hơn nửa tháng bổng lộc của tiểu sư đệ.
May là hiện giờ tiểu sư đệ đã vào Ngọc Lân vệ, nếu còn biểu diễn đập đá trên ngực ngoài phố, chỉ dựa vào tiền thưởng kiếm được cũng không đủ mua một bình rượu ở đây.
Phương Vô Tửu “Không cần cá sạo, cho một phần cá trắm bình thường, kho hay hầm đều được.”
Cá trắm rẻ hơn cá sạo.
Hầu bàn hơi thất vọng nhưng cũng không nói nhiều, vẫn rất nhiệt tình “Dạ được!”
Phương Vô Tửu gọi thêm mấy món đặc sản của quán, cộng thêm một bình rượu nóng.
Ôn Cựu Thành hỏi Y Mỹ một số phong tục dân gian ở nước Thiên Đảo.
Nói đến chuyện của nước mình, Y Mỹ tức thì thấy thích thú, nói mãi không ngừng, thần kinh vốn còn căng thẳng của nàng dần thoải mái hơn.
Lúc hầu bàn mang đồ ăn và rượu lên, Sở Kiếm cuối cùng cũng quay lại.
Cũng không biết y chạy đi đâu, trán đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
Y đưa một hộp bánh ngọt cho Y Mỹ, giọng có hơi không ổn định.
“Đây là bánh đậu xanh của Tô Hương Đường, rất ngọt rất ngon, cô thử đi.”
Y Mỹ nhìn hộp bánh ngọt trước mặt, sửng sốt một lúc mới nói “Ngươi đột nhiên chạy ra ngoài chỉ để mua cái này à?”
Sở Kiếm “Sư tỷ nói với ta, khi người ta không vui, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy vui. Tỷ ấy còn nói bánh ngọt của Tô Hương Đường ngon nhất ở thành Thịnh Kinh. Ta chợt nhớ ra nên chạy đi mua một hộp. Hầu bàn ở Tô Hương Đường nói rất nhiều cô nương thích ăn bánh đậu xanh này, chắc là cô cũng sẽ thích.”
Những lời này quá dài và phức tạp, Sở Kiếm không thể nói bằng tiếng của nước Thiên Đảo, chỉ có thể dùng tiếng phổ thông Đại Thịnh.
Nói xong, y lập tức nhìn hai sư huynh với ánh mắt cầu xin.
Ôn Cựu Thành giúp y dịch những lời đó sang tiếng của nước Thiên Đảo.
Nghe vậy, Y Mỹ thấy ấm áp trong lòng.
Không ngờ tên Sở Kiếm này trông ngốc nghếch nhưng đôi khi lại chu đáo khiến người khác ngạc nhiên.
Y Mỹ ôm chặt hộp bánh ngọt trong tay, chưa ăn đã cảm thấy nó ngọt ngào vô cùng.
Ôn Cựu Thành cầm bình rượu lên, cười hỏi “Đại sư huynh, uống một ly không?”
Phương Vô Tửu “Uống rượu hại thân, ta uống canh thôi.”
Ôn Cựu Thành bất đắc dĩ “Một mình đệ uống thì có gì vui?”
Phương Vô Tửu chỉ vào Sở Kiếm và Y Mỹ “Không phải còn hai người đó sao?”
Ôn Cựu Thành trêu chọc “Kiểu như hai người đó, chưa uống rượu đã choáng váng rồi, nếu còn uống thêm không biết sẽ say thành thế nào.”
Phương Vô Tửu hiểu ý mỉm cười.
Y bưng bát canh lên chạm vào ly rượu của Ôn Cựu Thành.
“Ta lấy canh thay rượu, kính đệ một bát.”
Ôn Cựu Thành cầm ly rượu lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.
Tuy hai sư huynh đã rất tiết kiệm, nhưng khi Sở Kiếm tính tiền, y vẫn bị số tiền này làm choáng váng.
Y nghe sư tỷ nói đồ ăn quán này khá ngon nên dẫn Tam công chúa và các sư huynh tới, lại quên mất sư tỷ ra ngoài ăn cơm không phải trả tiền, dù sao bên cạnh sư tỷ còn có cây tiền Hoàng đế, sư tỷ chỉ việc ăn, không cần nghĩ tới giá cả.
Nhưng y thì khác!
Bên cạnh y không có cây tiền, y chỉ có một trái tim bị nghèo đói tàn phá.
Sở Kiếm che túi tiền tội nghiệp của mình, thì thầm với Đại sư huynh.
“Nếu đệ ăn không trả tiền thì thế nào?”
Phương Vô Tửu cười ấm áp “Đệ sẽ được trải nghiệm cảm giác kí.ch thích khi được mười mấy người đàn ông cường tráng điên cuồng truy đuổi.”
Sở Kiếm “……”
Thế …… thế thôi vậy.
Y không có phúc hưởng thụ chuyện kí.ch thích như vậy!
Y nhịn đau xót rả tiền.
Siết túi tiền teo tóp của mình, Sở Kiếm chợt cảm nhận sâu sắc về cuộc sống.
“Trên đời này thứ không chung thủy nhất chính là tiền, đã nói cùng nhau ra ngoài, nhưng đến cuối lại không cùng về, uổng công ta thật lòng đối đãi với nó.”
Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành không nể nang bật cười thành tiếng.
Y Mỹ không hiểu tiếng Đại Thịnh, chỉ có thể mở to mắt nhìn Sở Kiếm đầy khó hiểu.
Rời khỏi quán rượu, Sở Kiếm hít một hơi khí lạnh thật sâu, cố đè nén nỗi đau trong lòng.
Y nói với hai sư huynh của mình.
“Hai huynh về trước đi, đệ đưa Tam công chúa về phủ Anh vương.”
Tuy Quản Doanh đã đi, Hồng Lư Tự hẳn đã an toàn, nhưng để đề phòng, Tam công chúa ở lại phủ Anh vương vẫn sẽ tốt hơn.
Tiếp theo nên làm gì, vẫn phải xem Hoàng đế quyết định thế nào.
Sau một đêm.
Khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành phủ đầy tuyết.
Các thái giám thức dậy trước bình minh để dọn tuyết.
Mèo vàng Lão Vương chạy trên tuyết để lại một hàng dấu chân.
Nó chạy một mạch tới cổng cung Vân tụ, nhìn thấy Phương Vô Tửu vác rương thuốc đi về phía này.
Lão Vương chạy tới, thuần thục nằm xuống giữa đường.
Phương Vô Tửu lấy một túi giấy từ trong tay áo.
Túi giấy đựng đầy cá khô nhỏ.
Lão Vương ngửi thấy mùi, nhảy lên chộp lấy túi giấy bỏ chạy.
Nó bỏ chạy không ngoảnh đầu lại, như một tên cặn bã sau khi chiếm được lợi rồi bỏ chạy.
Phương Vô Tửu khẽ cười.
Y đút tay vào ống tay áo, tiếp tục bước về phía trước.
Tiêu Hề Hề vừa ăn xong bữa sáng, Thanh Tùng đến báo Phương thái y đã đến.
Phương Vô Tửu vừa vào, Tiêu Hề Hề phất tay cho cung nữ thái giám xung quanh lui xuống, chỉ để lại một mình Bảo Cầm.
Phương Vô Tửu lấy gối bắt mạch đặt lên bàn.
Tiêu Hề Hề biết về chuyện của nước Thiên Đảo từ Lạc Thanh Hàn.
Nàng đặt tay phải lên gối bắt mạch, hỏi “Ta nghe nói Quản Doanh viết thư cầu cứu, phong thư đó đâu?”
Phương Vô Tửu nắm cổ tay nàng.
Bắt mạch xong, y mới trả lời.
“Phong thư đó ở trong tay Hoàng thượng.”
Y thu tay lại, nhìn Hề Hề trước mặt, nghi ngờ hỏi.
“Muội hỏi chuyện này làm gì?”
Tiêu Hề Hề trưng ra nụ cười ngọt ngào “Ta chỉ tò mò, muốn xem Quản Doanh viết gì thôi.”
Phương Vô Tửu quá hiểu nàng.
Nha đầu này là một tay y nuôi lớn, y xem như là một nửa cha nàng.
Hiểu con không ai bằng cha, câu này đương nhiên là có lý.
Phương Vô Tửu cười như có như không “Không phải muội muốn dùng phong thư đó để tìm xem Quản Doanh chạy đi đâu sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT