Trong quán rượu náo nhiệt, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn trong góc.

Là Sở Kiếm, Y Mỹ, Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành.

Nét mặt Y Mỹ cứng nhắc.

Nàng đè giọng xuống thấp hỏi.

“Không phải ngươi nói mời ta ăn cơm sao?”

Tại sao còn có những người khác nữa?!

Sở Kiếm không chú ý tiểu công chúa đang bất mãn, gật đầu đáp.

“Phải rồi, tối nay ta mời, mọi người muốn ăn gì cũng được.”

Phương Vô Tửu cười như có như không “Có thật muốn ăn gì cũng được?”

Sở Kiếm vội cúi người xuống, hạ giọng nói với hai sư huynh.

“Bổng lộc của đệ có hạn, hai huynh giơ cao đánh khẽ, đừng gọi đắt quá.”

Nói xong, y còn cố tình chắp tay với hai người, trông rất đáng thương.

Ôn Cựu Thành nhìn Tam công chúa không vui mím môi bên cạnh, rồi lại nhìn tiểu sư đệ vô tri cười ngờ nghệch, bèn nở nụ cười tiêu chuẩn xem kịch hay của quần chúng ăn dưa.

Y cười hỏi “Sao hôm nay tiểu sư đệ đột nhiên nghĩ tới chuyện mời cơm vậy?”

Sở Kiếm gãi đầu, ngượng ngùng nói “Hiện giờ đệ đã kiếm được tiền, muốn mời các sư huynh một bữa, tiếc là Tam sư huynh đi công tác, nếu không sẽ vui hơn.”

Thật ra y cảm thấy mời một mình Tam công chúa dùng bữa có hơi đường đột, dù sao trai đơn gái chiếc phải chú ý một chút, nên y gọi Đại sư huynh và Nhị sư huynh đến.

Càng đông người càng vui, chắc hẳn tâm trạng của Tam công chúa sẽ tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Sở Kiếm lại nhìn Tam công chúa rồi nói bằng tiếng Đại Thịnh.

“Vị này là Đại sư huynh của ta, huynh ấy đang làm ở Thái y viện, hẳn là công chúa điện hạ từng gặp rồi. Người còn lại là Nhị sư huynh của ta, hiện giờ huynh ấy đang làm việc ở tòa soạn báo. Hai huynh ấy đều là người tốt, công chúa điện hạ gặp khó khăn gì, có thể nói với ta, hoặc có thể nói với hai huynh ấy.”

Nói xong, y lén kéo kéo tay áo Đại sư huynh.

Phương Vô Tửu pha một tách trà, dịch lại lời của tiểu sư đệ sang tiếng của nước Thiên Đảo.

Tâm trạng Y Mỹ không được tốt.

Vốn tưởng là cuộc hẹn hai người, nào ngờ lại thành bữa tối bốn người.

Đáng ghét hơn nữa, tên ngốc Sở Kiếm lại nghĩ đây là chuyện tốt!

Nghe Phương Vô Tửu dịch xong, Y Mỹ miễn cưỡng cười cười.

“Thì ra Phương thái y là sư huynh của Sở thị vệ.”

Sở Kiếm chợt nhớ ra chuyện gì đó liền đứng dậy.

“Mọi người gọi món trước, đệ ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay.”

Nói xong y vội vã ra ngoài.

Y Mỹ gọi y, nhưng y không nghe thấy.

Chớp mắt y đã biến mất.

Nụ cười cuối cùng trên mặt Y Mỹ biến mất.

Nàng cúi đầu im lặng nhìn ngón tay mình.

Ai có mắt đều nhìn ra lúc này tâm trạng nàng chán chường đến mức nào, huống chi là hai con người thành tinh như Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành.

Hai người trao đổi ánh mắt.

Ôn Cựu Thành mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng.

“Tam công chúa thấy Sở Kiếm thế nào?”

Y nói tiếng của nước Thiên Đảo, từ ngữ rõ ràng, phát âm rất chuẩn.

Y Mỹ hỡi sững người, rất ngạc nhiên khi biết y cũng có thể nói được tiếng của nước Thiên Đảo, nhưng sau đó nàng lại chú ý nội dung câu hỏi của y.

Nàng lặng lẽ nắm tay áo, quay mặt sang hướng khác, thờ ơ nói.

“Chẳng thế nào.”

Ngày thường Ôn Cựu Thành luôn ăn mặc như thư sinh, trông nho nhã lịch sự.

Thật ra y cũng rất thích đọc sách.

Những giờ học ở Huyền Môn, y là đệ tử nghiêm túc nhất, sau khi tan học y vẫn ôm sách đọc không ngừng, hoàn toàn khác với sư muội hay lười biếng ngủ gật và tiểu sư đệ thích làm trò nghịch ngợm, y là kiểu học sinh giỏi được thầy cô yêu quý nhất.

Nhưng y khác với những học sinh có tài năng thiên phú như Phương Vô Tửu và Lạc Thanh Hàn.

Phương Vô Tửu đọc sách để giết thời gian, Lạc Thanh Hàn đọc sách để làm giàu bản thân.

Ôn Cựu Thành đọc sách không nhằm mục đích gì, chỉ đơn giản là thích đọc sách.

Dù là âm thanh nhẹ nhàng khi lật trang sách, mùi mực thoang thoảng tỏa ra từ cuốn sách hay cảm giác đắm chìm vào sự độc đáo khi đọc sách.

Tất cả đều làm y cảm thấy vô cùng thích thú.

Nói trắng ra y là mọt sách chính hiệu!

Đây cũng là lý do chính khiến y sau khi đến Thịnh Kinh thì vào làm cho tờ soạn báo, y thích không khí được sống chung với chữ viết.

Ôn Cựu Thành đã đọc hết sách cất giữ ở Huyền Môn, rất nhiều cuốn được y đọc đi đọc lại nhiều lần, y có thể đọc thuộc lòng nội dung trong đó.

Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm một số sách ngôn ngữ hiếm.

Về mặt hiểu biết ngôn ngữ của nước Thiên Đảo, Ôn Cựu Thành còn hiểu sâu hơn Phương Vô Tửu.

Lúc này, y dùng tiếng của nước Thiên Đảo vô cùng tiêu chuẩn, nhẹ giọng nói.

“Thật ra Sở Kiếm là người rất đơn thuần, lúc đệ ấy tốt với một người, trong lòng sẽ không nghĩ gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý tốt với người đó. Ví như bây giờ, đệ ấy rất tốt với Tam công chúa, để không làm Tam công chúa căng thẳng, còn đặc biệt kéo hai người chúng ta đến đây ngồi cùng.”

Dù tầm mắt Y Mỹ đang nhìn đi chỗ khác nhưng tai của nàng vẫn dỏng lên.

Nàng nghe không sót từ nào của Ôn Cựu Thành.

Nhưng nghe đến câu cuối cùng, nàng không khỏi quay mặt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Y đặc biệt gọi hai người tới, lẽ nào không phải vì chê ta vướng víu, không muốn ở một mình với ta sao?”

Nghe vậy, Phương Vô Tửu không khỏi bật cười.

Y Mỹ như mèo con xù lông, mắt nàng tức thì mở to.

“Ngươi cười gì chứ?”

Phương Vô Tửu mỉm cười, bình tĩnh nói.

“Công chúa điện hạ hiểu lầm rồi. Nếu Sở Kiếm chê người vướng víu thật, đệ ấy sẽ không đi tìm người, sẽ tránh xa người nhất có thể, mặc kệ người xảy ra chuyện gì. Nhưng đệ ấy không làm vậy. Đệ ấy chẳng những không giữ khoảng cách với người, còn chủ động đến gần người, an ủi người, khoác áo cho người, còn mời người ăn cơm.”

Y Mỹ càng nghe, mặt nàng càng đỏ.

Lúc Phương Vô Tửu nói xong, mặt nàng đã đỏ đến tận mang tai.

Nàng buông tay áo nhăn nheo của mình ra, lúng túng nói.

“Y chỉ lo chuyện bao đồng thôi.”

Phương Vô Tửu cười nói “Không phải chuyện bao đồng nào đệ ấy cũng lo, còn phải nhìn người nữa.”

Y Mỹ cố nghiêm mặt, bày ra tư thế công chúa, nhưng khóe miệng nàng bất giác cong lên.

Thấy nàng như vậy, Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành nhìn nhau cười.

Hầu bàn hỏi bọn họ muốn gọi gì?

Y Mỹ xa lạ với mọi thứ ở đây, không biết ở đây có món gì ngon, món gì không ngon, lúc Phương Vô Tửu hỏi nàng muốn ăn gì, nàng nhỏ giọng nói.

“Ta ăn gì cũng được, hai người chọn đi.”

Nàng dừng một chút rồi bổ sung “Ta không ăn thịt bò và thịt dê.”

Ôn Cựu Thành biết nước Thiên Đảo chủ yếu đánh cá, liền hỏi “Cá có được không?”

Y Mỹ gật đầu nói được.

Ôn Cựu Thành hỏi hầu bàn có những loại cá gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play