Nếu Quản Doanh vừa ngầm cảnh cáo thì bây giờ lại công khai uy hiếp hắn.
Văn võ bá quan rất tức giận.
Binh bộ Thượng thư tính tình nóng nảy lập tức nhảy ra chỉ vào Quản Doanh, giận dữ hét lớn.
“Sao ngươi dám ăn nói với Hoàng thượng như vậy? Ngươi thật to gan!”
Trước những ánh mắt giận dữ của quan viên Đại Thịnh, Quản Doanh không hề sợ hãi.
Ông lớn tiếng nói “Lẽ nào ta nói không đúng sao? Thành Thịnh Kinh là kinh đô Đại Thịnh, chúng ta đều ở dưới chân Hoàng đế. Theo lý mà nói đây lẽ ra là nơi an toàn nhất ở Đại Thịnh, nhưng Tam công chúa của chúng ta lại gặp sát thủ ở đây, chuyện này không phải các ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích sao?”
Bây giờ không chỉ Binh bộ Thượng Thư, mà quan văn cũng tham gia vào cuộc chiến chỉ trích Quản Doanh.
Quản Doanh chỉ có một cái miệng, sao đấu lại nhiều người như vậy?
Chẳng mấy chốc, ông giận đến đỏ mặt, không nói nên lời.
Cảnh này lọt vào mắt Y Châu, nghĩa là Quản Doanh bị một đám người ức hiếp.
Đôi mắt Y Châu đỏ lên, trong giọng nói như có tiếng nấc quát mắng.
“Các ngươi thật quá đáng! Chúng ta có thiện chí với Đại Thịnh, không tiếc ngàn dặm xa xôi đến tận Thịnh Kinh gặp Hoàng đế của các ngươi, nhưng chúng ta nhận lại được gì? Tam tỷ của ta bị ám sát, sống chết không rõ, chúng ta muốn đòi công đạo lại bị đám người các ngươi bao vây! Đây là thái độ của Đại Thịnh các ngươi đối với nước Thiên Đảo sao? Các ngươi ức hiếp người khác quá rồi!”
Hồng Lư Tự Thiếu khanh lập tức nhận trách nhiệm dịch lại lời của tiểu hoàng tử sang tiếng phổ thông Đại Thịnh.
Y Châu trời sinh gầy yếu, nước da trắng bệch, bây giờ thêm đôi mắt đỏ hoe, trông càng thêm mong manh đáng thương.
Dường như chỉ cần nói một lời gay gắt cũng có thể làm y khóc ngay tại chỗ.
Văn võ bá quan tức thì im lặng.
Bọn họ có thể không áp lực cùng nhau điên cuồng mắng Quản Doanh, dù sao Quản Doanh trông cao lớn thô kệch, mặt đầy râu rậm, thoạt nhìn rất dũng mãnh.
Nhưng tiểu hoàng tử Y Châu thì khác, y chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Không ai mặt dày đến mức mắng một đứa trẻ chưa trưởng thành trước nơi đông người.
Điện Nghị Sự phút chốc rơi vào im lặng.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Nói thẳng đi, các ngươi muốn thế nào?”
Quản Doanh “Chúng ta nghe nói quan phủ Đại Thịnh bắt được sát thủ, chúng ta hy vọng có thể tận mắt thấy đám sát thủ đó, muốn xem thử là ai phái đến? Tại sao muốn ám sát Tam công chúa đáng thương của chúng ta?”
Lạc Thanh Hàn nhìn Phủ doãn Mai Quảng Đào của phủ Kinh Triệu hỏi.
“Khanh có bắt được sát thủ không?”
Mai Quảng Đào vội phủ nhận “Không có, đêm qua vi thần ở nhà, không nhận được tin gì.”
Sau đó, Lạc Thanh Hàn nhìn Vĩnh An Bá Tiêu Lăng Phong hỏi.
“Khanh thì sao?”
Tiêu Lăng Phong cũng lắc đầu “Đêm qua vi thần không nhìn thấy sát thủ.”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn những quan viên khác.
“Trong số các khanh có ai bắt được sát thủ không?”
Mọi người nhất trí nói “Không có.”
Quản Doanh “……”
Quản Doanh suýt thì chửi bậy.
Rõ ràng đêm qua trong thành có quan binh hành quân, rất nhiều dân chúng nhìn thấy, nhưng đám người này dám nói không có?!
Lừa gạt! Tất cả là một đám lừa gạt!
Lạc Thanh Hàn “Xem ra Khu mật sứ hiểu lầm rồi, đêm qua quan phủ không bắt được sát thủ nào cả.”
Quản Doanh nhẫn nhịn nói “Nhưng đêm qua có rất nhiều người nhìn thấy có quan binh hành quân trong thành, còn có người tận mắt nhìn thấy Tam công chúa bị ám sát, không thể nào là giả!”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói “Nếu là như vậy, mời Khu mật sứ tìm hết những người đã tận mắt chứng kiến quan binh bắt sát thủ, đưa đến phủ Kinh Triệu đối chất với Mai phủ doãn. Chỉ cần chứng minh được, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng, thế nào?”
Quản Doanh biết đối phương cố ý làm khó, nhưng ông không còn cách nào khác đành phải cắn răng chấp nhận.
“Được, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm được những người đó!”
Buổi triều kết thúc, văn võ bá quan rời điện Nghị Sự theo từng nhóm.
Ai cũng đang bàn chuyện Tam công chúa bị ám sát.
Chẳng mấy chốc, tin Tam công chúa của nước Thiên Đảo bị ám sát đã lan truyền khắp thành Thịnh Kinh.
Lúc đầu, dân chúng không mấy quan tâm chuyện này, dù sao bọn họ cũng không biết nước Thiên Đảo ở đâu, cũng không có ấn tượng gì với Tam công chúa của nước Thiên Đảo.
Mãi về sau mới có người tiết lộ tin tức nước Thiên Đảo có ý liên hôn với Đại Thịnh, bản tính buôn dưa của mọi người mới được kích hoạt, bắt đầu quan tâm chuyện này.
Chịu ảnh hưởng của tin đồn trên “Thịnh Kinh Nhật Báo”, một lượng lớn dân chúng trong thành Thịnh Kinh hiện nay đều là fan CP của Hoàng đế và Quý phi, chuyện vui nhất mỗi ngày là nỗ lực gặm đường.
Có rất nhiều cách gặm đường, cách phổ biến nhất là lựa đường từ những miêu tả chuyện hàng ngày của Hoàng đế và Quý phi trong “Thịnh Kinh Nhật Báo.”
Một số fan CP không hài lòng với chút đường này, thậm chí còn tự sản xuất đường, lén viết vài truyện tranh lấy Hoàng đế và Quý phi làm nhân vật chính, sau đó truyền tay nhau trong nhóm nhỏ.
Trong mắt nhóm fan CP này, Hoàng đế và Quý phi là một cặp trời sinh, không ai có thể chia cắt được!
Fan CP nổi giận khi biết Tam công chúa của nước Thiên Đảo có thể sẽ gả vào cung, trở thành kẻ thứ ba giữa Hoàng đế và Quý phi.
Bọn họ lập tức hành động, cố hết sức tìm hiểu thông tin chi tiết về Tam công chúa của nước Thiên Đảo.
Bọn họ muốn biết nữ nhân này từ đâu nhảy ra? Dựa vào đâu mà dám giành Hoàng đế với Quý phi?!
Đồng thời, sứ đoàn nước Thiên Đảo cũng đang nỗ lực truy tìm những người đã chứng kiến cảnh quan binh bắt sát thủ đêm qua.
Vì trong sứ đoàn không ai nói được tiếng Đại Thịnh, Quản Doanh là người duy nhất nghe nói được nên đành phải đích thân đến từng nơi hỏi từng người.
Dù Quản Doanh có ép buộc dụ dỗ thế nào, mọi người đều nói như nhau, biểu thị mình không thấy gì, không biết gì.
Bận rộn suốt hai ngày một đêm, Quản Doanh vẫn chẳng thu được gì.
Trong phòng khách của Hồng Lư Tự, Quản Doanh uống một ngụm trà lớn.
Ông đặt mạnh tách trà lên bàn rồi hậm hực nói.
“Hoàng đế Đại Thịnh chắc chắn cố ý! Hắn biết tất cả nhưng cố tình giả như không biết, còn bắt những người biết chuyện ngậm miệng, chúng ta chỉ uổng công vô ích!”
Y Châu lo lắng nói “Chúng ta nên làm gì? Tam tỷ vẫn không có tin tức, cũng không biết còn sống hay đã chết.”
Quản Doanh cố đè nén cơn giận trong lòng, giữ cho mình bình tĩnh.
Ông đi vòng mấy bước, trầm giọng nói.
“Dù thế nào thì Tam công chúa quả thật đã bị ám sát và biến mất trong thành Thịnh Kinh, Hoàng đế Đại Thịnh là chủ nhân ở đây, bắt buộc phải chịu trách nhiệm!”
Y Châu “Nhưng xét thái độ của Hoàng đế Đại Thịnh, hắn không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm.”
Quản Doanh cười lạnh “Vậy chúng ta kéo Quý phi mà hắn yêu thương nhất xuống nước, miệng nhiều người xói chảy vàng, ta không tin đến lúc đó hắn còn có thể bình tĩnh như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT