Cuối cùng Sở Kiếm vẫn tàn nhẫn đẩy Y Mỹ ra.

Y còn phải về báo cáo với sư tỷ nên không thể ở lại phủ Anh vương được.

Sở Kiếm không nhìn bộ dạng đáng thương sắp rơi nước mắt của Y Mỹ, sải bước đi thẳng ra khỏi phủ Anh vương.

Y mượn một con của phủ Anh vương, vội vã chạy về cung.

Trong cung Vân Tụ.

Lúc này, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đang ngủ.

Biết Sở Kiếm tới, Tiêu Hề Hề miễn cưỡng bò xuống chiếc giường ấm áp.

Lạc Thanh Hàn thấp giọng khuyên “Có chuyện gì ngày mai nói cũng vậy thôi.”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Chuyện này thì khác, chàng ngủ đi, ta đi rồi sẽ về ngay.”

Lạc Thanh Hàn sao còn có thể ngủ được?

Hắn dứt khoát ngồi dậy, ra ngoài gặp Sở Kiếm với Hề Hề.

Sở Kiếm bôn ba cả đêm, sắc mặt trông hơi mệt mỏi, may là y còn trẻ có sức khỏe tốt, dù thức đêm nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Y nói một lượt chuyện mình giải cứu Tam công chúa.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn im lặng lắng nghe.

Cuối cùng Sở Kiếm nói “Đệ đã đưa Tam công chúa đến phủ Anh vương, tạm thời sẽ không có nguy hiểm.”

Tiêu Hề Hề “Đệ mệt mỏi cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi, chuyện tiếp theo ta sẽ sắp xếp người khác làm.”

Sở Kiếm do dự một lát rồi nói “Tam công chúa hình như rất sợ hãi, đệ có thể đến phủ Anh vương thăm cô ấy được không?”

Tiêu Hề Hề sửng sốt một lát, sau đó lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

“Mùa đông đến rồi, mùa xuân còn xa nữa sao?”

Sở Kiếm không hiểu, ngơ ngác hỏi “Là ý gì?”

Tiêu Hề Hề “Mùa xuân là mùa giao phối của các loài động vật, cả không khí cũng tràn ngập mùi khó ngửi của tình yêu.”

Sở Kiếm “……”

Tiêu Hề Hề “Tiểu sư đệ của chúng ta cũng đến tuổi yêu đương rồi.”

Sở Kiếm xấu hổ tức giận “Sư tỷ không được nói bậy! Đệ không hề thích Tam công chúa, đệ chỉ thấy cô ấy đáng thương, nảy sinh đồng cảm nên mới muốn đi thăm thôi!”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Ừ ừ, đệ không thích cô ấy, đệ chỉ muốn an ủi cô ấy thôi.”

Sở Kiếm bị chặn họng, không nói nên lời.

Rõ ràng lời nàng nói rất bình thường, nhưng lọt vào tai y lại có cảm giác như giấu đầu lòi đuôi.

Y đỏ mặt cãi lại “Đệ thấy cô ấy giống con thỏ nhỏ mà chúng ta bắt được trước kia, vì nhớ đến khoảng thời gian chúng ta ở Huyền Môn, đệ mới mềm lòng, chứ đệ không có ý gì khác!”

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Con thỏ nào?”

Sở Kiếm “Tỷ quên rồi sao? Trước kia chúng ta bắt thỏ trên núi, lông trắng như tuyết, thân hình nhỏ nhắn, trông rất đáng yêu!”

Tiêu Hề Hề nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.

“Xin lỗi, ta từng bắt quá nhiều thỏ, ta chỉ nhớ được dáng vẻ của chúng sau khi được kho, được xào, được nướng xèo xèo bóng loáng thơm ngon, còn dáng vẻ khi sống của bọn chúng, ta thật sự không còn nhớ nữa.”

Sở Kiếm “……”

Tiêu Hề Hề nhớ lại món thịt thỏ thơm ngon, không khỏi c.hảy nước miếng.

A! Đã lâu rồi chưa ăn thịt thỏ!

Tinh thần của Sở Kiếm hoàn toàn sụp đổ.

Nước mắt y trào ra, tức giận bật khóc.

“Sư tỷ thật đáng ghét!”

Bỏ lại câu này, Sở Kiếm vừa chạy vừa khóc.

Tiêu Hề Hề cảm khái nói “Tam công chúa thích khóc, tiểu sư đệ cũng thích khóc, nếu hai người này hợp lại với nhau, hẳn có thể tạo thành CP khóc nhè.”

Lạc Thanh Hàn đưa khăn tay cho nàng, ra hiệu cho nàng lau nước miếng.

Hắn hỏi “CP là gì?”

Tiêu Hề Hề lau nước miếng, nói “Nghĩa là một đôi đó.”

Lạc Thanh Hàn “Vậy ta và nàng cũng là CP.”

Tiêu Hề Hề lập tức cười nói “Đúng đúng đúng, chúng ta cũng là CP!”

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng cười vui vẻ, không khỏi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười mờ nhạt.

Đùa giỡn xong, đã đến lúc nói chuyện chính.

Tiêu Hề Hề sai người mang túi thơm hồng nhạt đến.

“Đây là túi thơm của Tam công chúa, túi thơm này suýt bị Lão Vương lấy trộm ở Bích Quế Các.”

Lúc đó, khi nàng gặp Tam công chúa, vừa nhìn đã thấy có một luồng tà khí đen bao quanh nàng.

Đó là luồng khí chết chóc sắp đón nhận cái chết.

Còn gọi là vận rủi.

Tiêu Hề Hề liền chú ý đến túi thơm đeo trên thắt lưng Tam công chúa.

Nàng thấy luồng sáng đỏ dẫn đến họa đổ máu trên túi thơm, là điềm không lành.

Nàng lập tức nghĩ đến xạ hương.

Trước đó lúc Anh vương phi sinh nở, xạ hương bị bỏ vào canh nhân sâm, còn tên trộm bán hàng ở chợ đêm cũng có một túi thơm chứa xạ hương.

Cho nên Tiêu Hề Hề mới chủ động mời Tam công chúa vào cung.

Nàng muốn xác nhận trong túi thơm chứa những gì?

Đến khi nàng tới gần Tam công chúa, ngửi thấy mùi hương trên người Tam công chúa, nàng mới nhận ra mình đã đoán sai, thứ trong túi thơm không phải xạ hương mà là một loại độc khác.

Tiêu Hề Hề mở túi thơm, đổ viên thơm màu trắng sữa ra.

Viên thơm tỏa mùi hương thoang thoảng.

Tiêu Hề Hề “Chàng không cảm thấy mùi của viên thơm này rất quen sao?”

Trí nhớ của Lạc Thanh Hàn rất tốt, nháy mắt đã nhớ ra.

“Đây là mùi của Thất Nhật Túy!”

Trước đó Mẫn tiệp dư hạ độc các phi tần trong cung, nàng đã dùng Thất Nhật Túy bỏ vào hương liệu, sau khi hương liệu được đốt lên, Thất Nhật Túy sẽ thâm nhập vào cơ thể khiến người khác trúng độc mà không hề hay biết.

Chuyện đó ầm ĩ rất lớn, thậm chí còn gây ra án mạng.

Thế nên Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đều có ấn tượng sâu sắc về mùi của Thất Nhật Túy.

Tiêu Hề Hề tiếp tục phân tích.

“Ta từng hỏi Đại sư huynh, nếu dùng Thất Nhật Túy chế ra viên thơm đeo bên mình, tuy độc tính không mạnh bằng đốt trực tiếp, nhưng nếu đeo lâu dài vẫn sẽ trúng độc mà không hề hay biết. Tam công chúa không chán sống, nàng sẽ không ngu ngốc đến mức hạ độc chính mình. Nói cách khác, túi thơm này chắc chắn đã bị người khác động tay, có người muốn hại nàng.”

Lạc Thanh Hàn cầm viên thơm, trầm giọng nói.

“Muốn hại người có rất nhiều cách, tại sao cứ phải dùng Thất Nhật Túy? Loại độc này tuy có thể âm thầm làm người khác trúng độc, nhưng thời gian phát tác rất lâu, ít nhất cần đến bảy ngày, thời gian dài như vậy rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Trong trường hợp bình thường, người hạ độc sẽ dùng thạch tín, hạc đĩnh hồng các loại, mấy loại độc này có tác dụng rất nhanh, có thể giết người ngay lập tức.

Nhưng kẻ muốn hại Tam công chúa lại từ bỏ loại độc có tác dụng nhanh, lựa chọn Thất Nhật Túy cần một khoảng thời gian nhất định mới phát huy tác dụng.

Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân khác.

Tiêu Hề Hề “Đây cũng chính là điểm khiến ta khó hiểu, kẻ hạ độc bỏ gần tìm xa, chuyện này không hợp lý, ta không thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng có một điều ta có thể khẳng định, đó là Tam công chúa tuyệt đối không được chết ở Thịnh Kinh, nếu không, chàng và ta đều không thể giải thích rõ ràng, thế nên ta đã bỏ thuốc giải Thất Nhật Túy vào trà sữa đưa cho Tam công chúa.”

Thật ra nàng cũng không chắc Tam công chúa có uống ly trà sữa đó hay không.

Nàng thậm chí còn chuẩn bị tâm lý Tam công chúa sẽ vứt trà sữa đi, trường hợp xấu nhất sẽ phải trộn thuốc giải vào thức ăn khác, dù thế nào nàng cũng phải nghĩ cách cho Tam công chúa uống thuốc giải.

Cũng may Tam công chúa rất thích trà sữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play