Đúng lúc Nghiêm tài nhân định kiếm cớ rời đi thì Thanh Tùng đột nhiên vội vã chạy vào.

“Quý phi nương nương, chuyện không hay rồi! Lão Vương gây họa rồi!”

Tiêu Hề Hề giật mình “Lão Vương làm sao?”

Thanh Tùng vội nói.

“Vừa nãy Hoàng thượng bày yến tiệc tiếp đãi sứ đoàn nước Thiên Đảo tại Bích Quế Các, không hiểu sao Lão Vương cũng chạy đến đó. Nó nhân lúc Tam công chúa thay y phục lấy trộm túi thơm mà Tam công chúa đang đeo, bị những người xung quanh Tam công chúa phát hiện. Bây giờ nó bị bắt rồi, Tam công chúa rất tức giận, nhất quyết muốn giết nó trút giận.”

Nghiêm tài nhân không biết Lão Vương là ai, còn tưởng là thái giám bên cạnh Quý phi.

Nhưng chuyện này không ngăn được nàng điên cuồng tính toán trong lòng.

Lần này nàng đến đây là cố ý khơi dậy thù địch giữa Quý phi và Tam công chúa, ai ngờ suy nghĩ của Quý phi quá kỳ lạ, làm cho kế hoạch của nàng hỏng bét.

Nàng tưởng lần này đã công cốc, không ngờ mọi chuyện rẽ sang hướng khác, xoay một vòng lại đúng với ý nàng.

Đúng là ông trời cũng giúp ta!

Nghiêm tài nhân lập tức nói “Tam công chúa này quá ngang ngược rồi, thậm chí dám giết cả người bên cạnh nương nương, xem ra nàng không hề xem nương nương ra gì.”

Tiêu Hề Hề nhìn nàng một cách kỳ lạ.

“Lão Vương không phải người.”

Nghiêm tài nhân sửng sốt “Sao nương nương lại mắng người.”

Dù Lão Vương có phạm lỗi, Quý phi cũng không nên ở trước mặt nhiều người mắng người ta không phải người, thân là Quý phi nên có giáo dục về cơ bản chứ.

Bảo Cầm giải thích “Tài nhân hiểu lầm rồi, Lão Vương không phải người, nó là con mèo do Quý phi nương nương nuôi.”

Nghiêm tài nhân sững người một lúc, sau đó mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Tiêu Hề Hề đứng lên nói “Đi, chúng ta đến Bích Quế Các xem thử.”

Bảo Cầm can ngăn “Người còn chưa khỏi bệnh, không thể đi lung tung.”

Tiêu Hề Hề “Cũng không đi xa, hơn nữa đâu có đi bộ, ra ngoài có xe ngựa. Dù gì Lão Vương cũng là thú cưng của bổn cung, bây giờ nó phạm lỗi, chủ nhân như bổn cung đáng lý phải đi xin lỗi.”

Bảo Cầm nhỏ giọng nói “Người nói nhiều vậy chẳng phải chỉ muốn đến góp vui thôi sao.”

Tiêu Hề Hề giả vờ ho nhẹ “Nhìn thấu nhưng không vạch trần, hiểu không?”

Bảo Cầm hết cách, sai người mang áo choàng đến khoác cho Quý phi.

Thanh Tùng nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

Tiêu Hề Hề chậm rãi bước ra khỏi cung Vân Tụ dưới hộ tống của mọi người.

Sở Kiếm luôn ghi nhớ phải bảo vệ sư tỷ, khi biết sư tỷ muốn đi gặp tình địch, y lập tức cầm kiếm đi theo.

Nếu Tam công chúa đáng ghét kia dám động vào một sợi tóc của sư tỷ, y sẽ cạo trọc đầu của Tam công chúa, biến nàng ta thành công chúa hói, xem sau này liên hôn làm sao?!

Nghiêm tài nhân nhấc váy đuổi theo.

“Quý phi nương nương, thần thiếp có thể đi cùng không?”

Tiêu Hề Hề cảm thấy đi góp vui thì nhiều người càng tốt, liền đáp “Tùy cô.”

Thật ra nàng không hề lo lắng cho an nguy của Lão Vương, dù sao Lão Vương cũng là quà sinh nhật mà Hoàng đế tặng cho nàng, có mối quan hệ này, Hoàng đế nhất định sẽ không để Lão Vương bị chém trước mặt mình.

Nàng chỉ đơn thuần là muốn đến xem kịch hay.

Nàng rất tò mò, Tam công chúa đó nghĩ quẩn đến cỡ nào mà lại nhìn trúng chiến thần trai thẳng Lạc Thanh Hàn này vậy?

Đội nghi trượng của Quý phi qua từng con đường, hùng dũng hoành tráng đến  Bích Quế Các.

Vì Lão Vương mà yến tiệc tạm dừng, Tam công chúa Y Mỹ đang khóc lóc, dù người khác có khuyên thế nào, nàng cũng không bỏ qua, nhất quyết muốn giết con mèo mập chết tiệt.

Trong các ồn ào ầm ĩ, rất náo nhiệt.

Bỗng có tiếng báo vang lên ngoài cửa.

“Quý phi nương nương giá đáo!”

Tiếng ồn ào trong các lập tức biến mất, mọi người đều nhìn về phía cửa.

Quý phi được Bảo Cầm dìu, chậm rãi bước vào Bích Quế Các.

Vì mặc quá nhiều y phục nên Tiêu Hề Hề bây giờ trông mập ra một vòng, cộng thêm phía sau có rất nhiều người, trông nàng như người không dễ chọc, có một loại ảo giác như đại ca dẫn đàn em đến phá đám.

Mọi người có mặt đứng dậy hành lễ, chỉ có Hoàng đế vẫn ngồi.

Tiêu Hề Hề liếc mắt nhìn Tam công chúa.

Y Mỹ năm nay mười sáu, nhưng vì có khuôn mặt búp bê, trên mặt còn có nét trẻ con, cộng với vóc người nhỏ nhắn nên trông nhỏ hơn so với tuổi thật, như một cô bé loli xinh đẹp.

Dù nàng đang nổi giận nhưng trông vẫn rất trẻ con dễ thương.

Y Mỹ biết Quý phi trước mặt là sủng phi của Hoàng đế, còn con mèo mập chết tiệt đó lại là thú cưng của Quý phi, vì vậy sự bất mãn của nàng với Quý phi ngày càng lớn.

Khu mật sứ đứng bên cạnh lặng lẽ kéo tay nàng, ra hiệu cho nàng nhanh chóng hành lễ với Quý phi.

Y Mỹ không muốn cúi đầu.

Nàng cố ý ngẩng đầu, nhìn Quý phi bằng ánh mắt khiêu khích.

Tiêu Hề Hề làm ngơ ánh mắt khiêu khích của nàng, đi thẳng đến chỗ Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, bảo nàng ngồi xuống cạnh hắn.

Hắn sờ sờ tay nàng, phát hiện ngón tay nàng hơi lạnh, không khỏi cau mày.

“Không phải bảo nàng ở cung Vân Tụ dưỡng bệnh sao? Sao đột nhiên chạy ra ngoài? Lỡ như lại cảm lạnh thì sao?”

Tiêu Hề Hề cười vui vẻ nói “Chàng sưởi ấm cho ta là được rồi mà.”

Lạc Thanh Hàn nắm chặt hai bàn tay nhỏ của nàng vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói.

“Chuyện ở đây cứ để ta xử lý, ta sẽ không để mèo của nàng chịu thiệt, nàng không cần đến đây.”

Tiêu Hề Hề “Hiếm khi trong cung náo nhiệt thế này, ta chỉ muốn đến góp vui thôi.”

Người cũng đã đến rồi, Lạc Thanh Hàn không thể đuổi nàng về nên đành cặn dặn Thường công công.

“Mang canh nóng tới đây.”

“Vâng.”

Từ lúc Quý phi xuất hiện, tâm tư của Hoàng đế đều tập trung vào nàng, trong mắt không còn ai khác.

Y Mỹ trừng mắt hồi lâu, nhưng hoàn toàn không thu hút được chú ý của Hoàng đế.

Nàng tức giận, không nhịn được hỏi.

“Quý phi nương nương, con mèo của người trộm đồ của bổn công chúa, thậm chí còn dọa bổn công chúa, chuyện này người có nên giải thích không?”

Nàng nói bằng tiếng của nước Thiên Đảo, lọt vào tai Tiêu Hề Hề giống như ngôn ngữ ngoài hành tinh, không hiểu được một từ nào.

May là Thiếu khanh của Hồng Lư Tự biết tiếng của nước Thiên Đảo, làm tròn chức trách dịch lại lời của Tam công chúa sang tiếng Đại Thịnh.

Tiêu Hề Hề hỏi “Mèo của bổn cung đâu?”

Nàng vừa hỏi xong đã nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc.

Meo!!!

Tiêu Hề Hề nhìn sang, thấy Lão Vương đang bị hộ vệ của nước Thiên Đảo nắm gáy.

Thân hình mập mạp của nó bị kéo dài dưới tác dụng của trọng lực, bốn chân nó vùng vẫy loạn xạ trong không trung, hai tai cụp ra sau.

Meo meo meo!

Nữ nhân, mau đến cứu bổn meo!

Tiêu Hề Hề “Có thể trả mèo lại cho bổn cung không?”

Y Mỹ không chút do dự từ chối “Không được! Nó vừa xúc phạm bổn công chúa, bổn công chúa nhất định phải giết nó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play