Tiêu Hề Hề vừa ăn xong bữa trưa, đang chuẩn bị chợp mắt thì nghe báo Nghiêm tài nhân tới.

Bảo Cầm thấy Quý phi không nhúc nhích, không khỏi hỏi.

“Nương nương muốn gặp không?”

Tiêu Hề Hề nghi hoặc hỏi “Nghiêm tài nhân là ai?”

So với các Hoàng đế trước đây, số lượng phi tần trong hậu cung của Lạc Thanh Hàn đã xem như rất ít, đáng tiếc Tiêu Hề Hề ngày thường không để ý nhiều, ngoại trừ những người hay nhảy nhót trước mặt nàng, những người khác nàng không có nhiều ấn tượng.

Bảo Cầm nhắc nhở “Nghiêm tài nhân sống ở trắc điện cung Yên Vũ, Thanh Tùng từng hầu hạ nàng.”

Tiêu Hề Hề lập tức nhớ lại.

“Là nàng à! Nghiêm tài nhân tới đây có chuyện gì?”

Bảo Cầm lắc đầu “Nô tỳ không biết.”

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một lát, cảm thấy người ta đã tìm đến cửa, hẳn là có chuyện gì đó quan trọng, dù sao cũng chỉ nói mấy câu, gặp một chút cũng không sao.

Lúc này, Nghiêm tài nhân đang ngồi ở trắc điện.

Thanh Tùng vừa chỉ huy tiểu thái giám rót trà, vừa cười nói.

“Xin Tài nhân đợi một lát, nương nương sẽ đến ngay.”

Theo lý thì những chuyện đón tiếp phi tần sẽ do cung nữ làm.

Nhưng Bảo Cầm cố tình bảo Thanh Tùng đến, cho Thanh Tùng cơ hội lấy lại thể diện.

Lúc Thanh Tùng làm việc dưới trướng Nghiêm tài nhân, tuy Nghiêm tài nhân không làm gì quá đáng với hắn, nhưng cũng không bảo vệ hắn, nàng tận mắt nhìn hắn bị Liễu Nhứ tra tấn đến mức sống dở chết dở, chưa từng nói giúp một lời.

Chính vì Nghiêm tài nhân nhắm mắt làm ngơ nên khiến Liễu Nhứ ngày càng ngang ngược, lúc ức hiếp Thanh Tùng càng không kiêng dè.

Theo một nghĩa nào đó, Nghiêm tài nhân là đồng phạm của Liễu Nhứ.

Khi đó Nghiêm tài nhân hoàn toàn không coi trọng Thanh Tùng, nàng cảm thấy Thanh Tùng chỉ là một nô tài, dù có bị tra tấn đến chết, cũng chỉ có thể trách mệnh hắn không tốt, không thể trách người khác.

Nàng chưa từng nghĩ đến, Thanh Tùng sẽ được Quý phi nhìn trúng, một bước trở thành thái giám đắc lực.

Tục ngữ nói trước cửa nhà tể tướng là quan thất phẩm.

*Trước cửa nhà tể tướng có quan thất phẩm (宰相门前七品官): ý là địa vị của người gác cổng trước nhà tể tướng ngang với quan thất phẩm trong triều, người nào muốn bái kiến tể tướng phải cho người gác cổng thông báo trước, thường phải bỏ tiền ra để nịnh nọt lấy lòng, cho thấy quyền lực của họ không hề nhỏ.

Lời nói của đại thái giám bên cạnh Quý phi có nhiều lúc còn có tác dụng hơn lời nói của một Tài nhân như nàng.

Lúc này, Nghiêm tài nhân thấy bất an khi đối mặt với Thanh Tung đang mỉm cười.

Lý trí nói với nàng nên tận dụng cơ hội tiếp cận Thanh Tùng, hàn gắn mối quan hệ.

Nhưng nàng thật sự không buông được thể diện này.

Nhiều mối xoắn xuýt đan xen, sự không cam lòng càng mãnh liệt hơn.

Rõ ràng đều là phi tần của Hoàng đế, tại sao nàng còn không bằng một nô tài bên cạnh Quý phi?

Nếu nàng có được sủng ái như Quý phi, cần gì phải cố lấy lòng một cẩu nô tài thế này?

Thanh Tùng như không nhận thấy cơn giận và khó xử của Nghiêm tài nhân, hắn vẫn bày ra bộ dạng mỉm cười, khách sáo hỏi.

“Tài nhân còn gì dặn dò không?”

Nghiêm tài nhân miễn cưỡng cười “Hết rồi.”

Thanh Tùng “Số trà bánh này mới làm xong, nhân lúc còn nóng, mời Tài nhân thưởng thức, để nguội sẽ không ngon đâu.”

Nghiêm tài nhân lúc này không hề muốn ăn.

Nhưng nàng không dám từ chối rõ ràng nên chỉ đành cầm tách trà lên uống một ngụm.

Nàng thấy Thanh Tùng vẫn còn đang nhìn, bèn nói thêm.

“Hương thơm nồng đậm, dư vị kéo dài, trà ngon.”

Thanh Tùng cười nói “Đây là Phổ Nhĩ thượng hạng được tiến cống năm nay, vì biết Quý phi nương nương thích uống trà sữa nên Hoàng thượng cố ý sai người đưa số trà Phổ Nhĩ này đến cung Vân Tụ.”

Nghiêm tài nhân đột nhiên cảm thấy chua chát trong lòng.

Loại trà thượng hạng thế này, nàng muốn uống cũng không uống được, Quý phi lại mang đi pha trà sữa.

Càng so sánh càng tức chết mà!

Lúc này, Bảo Cầm chậm rãi dìu Quý phi bước vào.

Nghiêm tài nhân lập tức đứng dậy, bước tới hành lễ “Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề ngồi xuống ghế chính.

Ngày thường vào giờ này, nàng chắc chắn đã đi ngủ.

Chịu ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, nàng không khỏi có hơi buồn ngủ, cả người như héo úa.

Nàng uể oải hỏi “Cô đến gặp bổn cung là có chuyện gì?”

Nghiêm tài nhân vốn muốn trò chuyện với Quý phi, nào ngờ Quý phi mở miệng hỏi thẳng vì sao nàng đến đây, mọi lời khách sáo đều lập tức bị đ.è xuống.

Nét mặt Nghiêm tài nhân lộ vẻ nịnh nọt “Thần thiếp tới đây là vì chuyện sứ đoàn nước Thiên Đảo.”

Bảo Cầm đứng gần đó nghe vậy, hơi cau mày.

Nàng đại khái đoán được mục đích của Nghiêm tài nhân.

Tiêu Hề Hề “Sứ đoàn nước Thiên Đảo có liên quan gì tới bổn cung?”

Nghiêm tài nhân khẽ thở dài, nét mặt buồn bã.

“Thần thiếp nghe nói nước Thiên Đảo có ý muốn liên hôn với Đại Thịnh, lần này bọn họ còn dẫn theo Tam công chúa vào kinh, hôm nay trong lúc dùng bữa trưa, Tam công chúa biểu diễn một điệu múa cho Hoàng thượng xem, còn được Hoàng thượng khen.”

Tiêu Hề Hề nổi hứng thú.

“Hoàng thượng khen nàng thế nào?”

Nghiêm tài nhân sững người giây lát.

Nàng nghĩ phản ứng đầu tiên của Quý phi sau khi nghe chuyện này phải là tức giận hoặc đau lòng.

Nhưng Quý phi lại không hề tức giận hay đau lòng gì.

Còn biểu cảm ăn dưa này của Quý phi là sao nữa?

Tiêu Hề Hề thúc giục “Nói nhanh đi.”

Nghiên tài nhân định thần lại, khô khan nói.

“Hoàng đế khen váy của Tam công chúa rất đẹp.”

Tiêu Hề Hề thất vọng “Vậy thôi hả?”

Với tính cách độc miệng của trai thẳng Hoàng đế sẽ không kết thúc bằng một câu như vậy.

Nghiêm tài nhân càng khó hiểu hơn.

Như vậy vẫn chưa đủ sao?

Tiêu Hề Hề kiên trì hỏi “Hoàng thượng không còn nói gì nữa sao?”

Thật ra Nghiêm tài nhân cũng không muốn nói, nhưng chuyện này không phải bí mật, lát nữa Quý phi cho người đi dò hỏi cũng sẽ biết toàn bộ, giấu cũng không có ích gì.

Nàng khó khăn mở miệng.

“Hoàng thượng còn hỏi Tam công chúa, thợ may nào may váy cho nàng? Ngài ấy cũng muốn may một cái váy giống thế cho Thái hoàng thái hậu.”

Tiêu Hề Hề “……”

Giết người không thấy máu, cũng chỉ như vậy.

Quả không hổ danh Lạc – trai thẳng vô địch vũ trụ – vua độc miệng – Thanh Hàn!

Tiêu Hề Hề nhịn cười, nghiêm túc cảm khái.

“Bệ hạ lúc nào cũng nhớ tới Thái hoàng thái hậu, thật hiếu thảo!”

Nghiêm tài nhân khô khan phụ họa “Đúng vậy.”

Lòng hiếu thảo của Hoàng đế quả là cảm động trời đất, làm Tam công chúa của nước Thiên Đảo cũng cảm động rơi nước mắt ngay tại chỗ.

Sứ đoàn nước Thiên Đảo cũng không tiện nói gì, dù sao Hoàng đế quan tâm đến trưởng bối nhà mình là chuyện đương nhiên, nếu bọn họ vì chuyện này chỉ trích Hoàng đế thì thành ra bọn họ là người hẹp hòi, đạo đức có vấn đề.

Tiêu Hề Hề hưng phấn hỏi “Còn chuyện vui khác không?”

Nghiêm tài nhân: Chuyện vui???

Nàng nói những chuyện này là muốn khơi dậy thù địch của Quý phi với Tam công chúa của nước Thiên Đảo, để hai người đối đầu nhau.

Nhưng Quý phi lại nói những chuyện này vui?

Lẽ nào đầu óc của Quý phi có vấn đề?

Nghiêm tài nhân điên cuồng chửi bới trong lòng, cười gượng gạo nhưng không thất lễ.

“Hết rồi.”

Tiêu Hề Hề hơi thất vọng “Thế là hết rồi à.”

Nghiêm tài nhân tiếp tục cười gượng.

Tam công chúa bị diss tới khóc rồi, ngươi còn muốn sao nữa?

Nữ nhân này, khuyên ngươi lương thiện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play