Phương Vô Tửu “Không cần, đệ ở lại trong cung, một mình ta về được rồi.”
Y dừng lại, trầm giọng nói thêm.
“Nghe nói sứ đoàn nước Thiên Đảo lần này tới Thịnh Kinh còn dẫn theo một Tam công chúa.”
Sở Kiếm không hiểu “Vậy thì sao?”
Phương Vô Tửu “Ta nghi ngờ nước Thiên Đảo muốn liên hôn với Đại Thịnh.”
Sở Kiếm sững người một lúc, sau đó tức giận nói “Bọn họ nằm mơ đi!”
Phương Vô Tửu ra hiệu cho Sở Kiếm nhỏ giọng.
Sở Kiếm vội hạ giọng, nghiến răng nói “Hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý! Ngài ấy và sư tỷ trải qua rất nhiều chuyện mới có thể đi đến ngày hôm nay, ngài ấy nhất định sẽ không phản bội sư tỷ.”
Phương Vô Tửu chậm rãi nói “Đừng quên, nước Thiên Đảo có hoa Hải Sinh mà chúng ta cần, lần này chúng ta cầu xin người khác, tình thế khá bị động.”
Sở Kiếm nắm chặt chuôi kiếm “Bọn họ không đưa, chúng ta sẽ cướp!”
Phương Vô Tửu “Nhưng nếu bọn họ chó cùng rứt giậu, hủy hoa Hải Sinh thì sao?”
Sở Kiếm nhất thời không nói nên lời.
Phương Vô Tửu “Hơn nữa đệ đừng quên còn có một Thiên Môn đang nấp trong bóng tối theo dõi chúng ta, bọn chúng hẳn đang nóng lòng muốn Hoàng thượng xung đột với nước Thiên Đảo, một khi cục diện hỗn loạn, bọn chúng có thể thừa nước đục thả câu.”
Sở Kiếm lo lắng hỏi “Vậy phải làm sao? Chúng ta không thể cứ đứng nhìn sư tỷ chịu ấm ức được?”
Y chỉ có một sư tỷ, ai dám bắt nạt sư tỷ, y sẽ liều mạng với người đó!
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói “Cho nên ta mới bảo đệ ở lại trong cung, bảo vệ thật tốt cho Hề Hề, không để ai nói lung tung trước mặt muội ấy, tuy muội ấy cũng không quan tâm người khác nói gì.”
Sở Kiếm “Thế bên phía nước Thiên Đảo xử lý thế nào?”
Phương Vô Tửu “Xem thái độ của Hoàng thượng, quyền quyết định chuyện này nằm trong tay ngài ấy.”
Khi hai người đang nói chuyện, một con mèo vàng chậm rãi bước tới.
Nó đứng yên trước mặt Phương Vô Tửu và Sở Kiếm.
Lúc Sở Kiếm giơ tay chuẩn bị sờ nó thì nó đột nhiên lăn ra đất, dang rộng tứ chi, biến thành một chiếc bánh mèo to dày.
Sở Kiếm giật mình “Gì vậy? Đệ còn chưa chạm vào nó mà!”
Phương Vô Tửu dường như đã quen với chuyện này, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Nó tức thì đứng dậy, sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với thân hình nhảy lên, ngậm túi giấy trong tay Phương Vô Tửu, vù một cái chạy thật xa.
Bỏ lại hai người nhìn tấm lưng tròn trịa phóng khoáng của nó.
Sở Kiếm trợn mắt nhìn.
“Con mèo này cố tình giả chết à? Chỉ vì muốn ăn thôi hả?”
Phương Vô Tửu chỉnh tay áo, bình tĩnh đáp.
“Ừm.”
Sở Kiếm tặc lưỡi “Chỉ vì một miếng ăn mà dùng hết thủ đoạn!”
Phương Vô Tửu cười cười “Vật nuôi giống chủ, quen dần là được.”
Hai người đi được vài bước, Sở Kiếm mới phản ứng lại.
“Không đúng, sao trên người huynh lại có cá khô?”
Phương Vô Tửu chậm rãi nói “Từ ngày Lão Vương giúp tìm ra thư tịch ghi chép cách chữa kinh mạch, mỗi lần vào cung ta đều mang theo một ít cá khô, xem như phần thưởng.”
Sở Kiếm lập tức cười lớn “Con mèo mập đó tên Lão Vương? Ai đặt tên cho nó vậy? Kỹ năng đặt tên của người này kém quá, ha ha ha!”
Phương Vô Tửu “Nghe nói là Hoàng thượng đặt tên cho nó.”
Sở Kiếm “……”
Tiếng cười đột ngột dừng lại.
Y vội nhìn xung quanh, xác định không ai chú ý lời mình vừa nói, lúc này mới thấy nhẹ nhõm.
Phương Vô Tửu cười như có như không “Đệ sợ ngài ấy đến thế à?”
Sơ Kiếm cau mày phản bác “Đệ không sợ ngài ấy, đệ chỉ cảm thấy ở địa bàn của người ta nói xấu người ta thì không tốt.”
……
Đến gần trưa, Hoàng đế sai người truyền lời nói hắn sẽ ăn trưa cùng sứ đoàn nước Thiên Đảo, không đến dùng bữa với Quý phi.
Tiêu Hề Hề không quan tâm nhiều.
Nàng quan tâm trưa nay mình ăn gì hơn là chuyện Hoàng đế ăn cùng ai.
Bảo Cầm báo tên các món ăn, món nào cũng thanh đạm, dưỡng dạ dày.
Tiêu Hề Hề khá không vui “Sao món nào cũng nhạt nhẽo vậy?”
Bảo Cầm “Bệnh của người vẫn chưa khỏi, tạm thời chỉ có thể ăn thanh đạm, người ráng chịu đựng thêm mấy ngày, chờ người khỏi bệnh, có thể ăn bất cứ món nào mình thích.”
Tiêu Hề Hề biết Bảo Cầm nói có lý, đành bất lực chấp nhận, tóc ngốc trên đầu nàng rũ xuống.
Tiêu Hề Hề thở dài cảm thán, cuộc sống thật không dễ dàng.
Bảo Cầm không thể nhìn đứa con gái ngốc nghếch của mình ỉu xìu nên nhẹ giọng an ủi.
“Nô tỳ đi pha cho người một ly trà sữa.”
Tiêu Hề Hề tức thì hưng phấn, tóc ngốc trên đầu bắt đầu lắc lư.
“Được đó được đó!”
Bảo Cầm mím môi mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Nàng thấy Thanh Tùng đang lo lắng đi lại trong sân, bèn dừng bước gọi Thanh Tùng lại hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Tùng do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói.
“Ta vừa mới nghe được tin, lần này nước Thiên Đảo có ý liên hôn với Đại Thịnh chúng ta.”
Bảo Cầm cau mày “Tin này thật sao?”
Thanh Tùng “Sứ đoàn nước Thiên Đảo không nói rõ, nhưng bọn họ cũng đã dẫn theo công chúa đến đây rồi, chẳng phải có ý muốn liên hôn sao?”
Trong tình huống bình thường, dẫn đầu sứ đoàn đều là hoàng tử hoặc đại thần, nếu trong sứ đoàn xuất hiện một công chúa thì khả năng cao là muốn liên hôn.
Đây gần như đã trở thành một quy tắc.
Thấy Bảo Cầm im lặng, Thanh Tùng không khỏi hỏi.
“Có cần nói chuyện này với Quý phi nương nương không? Để nương nương có thể chuẩn bị trước tâm lý.”
Bảo Cầm “Không cần, nếu Hoàng thượng cảm thấy Quý phi nương nương cần biết chuyện này, thì sẽ tự mình nói cho nương nương biết. Nếu Hoàng thượng không nói gì, có nghĩa đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, chúng ta không cần bận tâm chuyện này.”
Thanh Tùng gật đầu “Có lý.”
Bảo Cầm xua tay “Đi làm việc đi.”
Sau khi nói với Bảo Cầm, Thanh Tùng thấy tự tin và thoải mái hơn nhiều.
Cung Vân Tụ yên ả bình thản, không có sóng gió gì vì sự xuất hiện của Tam công chúa của nước Thiên Đảo.
Ngược lại các cung khác có phản ứng không nhỏ.
Các phi tần suy đoán liệu Hoàng đế có đồng ý liên hôn với nước Thiên Đảo không?
Xét về thân phận tuổi tác, Hoàng đế và Tam công chúa của nước Thiên Đảo rất xứng.
Xét từ góc độ lợi ích, nếu Hoàng đế cưới Tam công chúa, không chỉ có được một mỹ nhân, còn tăng cường mối bang giao hai nước, tạo thêm động lực lớn cho sự phát triển của Đại Thịnh trên biển.
Như vậy sẽ mang lại lợi ích lớn cho cả hai bên.
Hoàng đế quả thật không có lý do gì để từ chối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT