Canh nhân sâm vừa mới múc khỏi nồi còn nóng hổi.

Để tránh làm vương phi bỏng, thị nữ vừa dùng thìa khuấy canh nhân sâm, vừa dùng quạt quạt để tăng tốc độ làm nguội.

Khi độ nóng của canh nhân sâm vừa miệng, thị nữ đặt thìa và quạt xuống, bưng canh nhân sâm ra khỏi bếp.

Tiêu Hề Hề cầm thìa, chậm rãi khuấy canh gà, tiếp tục hỏi.

“Lúc đó ngươi khuấy canh nhân sâm như thế này sao?”

Thị nữ gật đầu mạnh “Vâng!”

Để khôi phục lại hiện trường ở mức tối đa, Tiêu Hề Hề sai người mang một chiếc quạt đến.

Nàng vừa khuấy canh vừa quạt.

Khi nhiệt độ canh gà bớt nóng hơn, Tiêu Hề Hề ngừng khuấy.

Nàng đặt thìa lên thành bát, gõ nhẹ hai lần để phần canh dính trên thìa rơi xuống.

Đồng thời, nàng không quên nhìn thị nữ, hỏi.

“Lúc đó ngươi có gõ bát như vậy không?”

Thị nữ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu “Có.”

Sau khi khuấy canh xong, dùng thìa gõ nhẹ vào thành bát là một hành động nhỏ mà nhiều người sẽ làm trong tiềm thức.

Những người có mặt không cảm thấy hành động nhỏ này có gì sai.

Cho đến khi ……

Đại phu kiểm tra ra độc trong bát canh gà.

Mọi người có mặt đều sửng sốt.

Lạc Dạ Thần hỏi “Cùng một loại độc với canh nhân sâm?”

Đại phu gật đầu đáp phải.

Quản gia vội giải thích.

“Sáng nay, canh gà này được hầm trong bếp để bồi bổ sức khỏe cho vương phi sau khi sinh. Vì canh nhân sâm bị hạ độc,nên để tránh tình trạng tương tự tái diễn, nô tài phân công hai người vào bếp thử các món ăn. Các món sau khi nấu xong đều sẽ được thử qua một lần. Bát canh gà này cũng vậy, lúc ăn thử không có vấn đề gì!”

Đại phu trước đó đã kiểm tra trước mặt mọi người, bát canh gà vốn dĩ không có độc.

Vì vậy những gì quản gia nói là đáng tin.

Lạc Dạ Thần nóng lòng hỏi.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Trong lòng Lạc Thanh Hàn đã biết vấn đề nằm ở chiếc thìa.

Lần đầu tiên kiểm tra canh gà không có độc, lần thứ hai lại phát hiện có độc, mà Hề Hề chỉ dùng thìa chạm vào bát canh gà.

Quả nhiên.

Tiêu Hề Hề lắc lắc thìa hồng ngọc tinh xảo.

“Vì trên thìa này có độc.”

Đại phu vội nói “Nhưng trước đó kiểm tra, trên thìa không có độc.”

Tiêu Hề Hề “Có kim bạc không?”

“Có.” đại phu mở rương thuốc mang theo bên người, lấy một cây kim bạc mảnh trong bao.

Tiêu Hề Hề cầm kim bạc.

Nàng nhét kim bạc vào phần rỗng của cán thìa, sau đó ấn vào mép chà từ từ.

Lúc nàng lấy kim bạc ra, phát hiện đầu kim dính một chất màu đỏ.

Nàng ra hiệu cho mọi người đến xem.

Mọi người lập tức kéo tới.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy thứ trên đầu mũi kim.

Đại phu cầm kim bạc, kiểm tra cẩn thận.

“Thứ này hình như là sáp ong.”

Tiêu Hề Hề khẳng định trả lời “Đúng vậy, là sáp ong.”

Lạc Dạ Thần vẫn chưa hiểu “Chuyện này có liên quan gì đến canh gà có độc?”

Lạc Thanh Hàn đã đoán được chân tướng sự việc.

“Có người dùng sáp ong để giấu độc ở đây.”

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay gõ nhẹ vào cán thìa.

Trên cán thìa có mấy chỗ rỗng.

Có người giấu độc vào những chỗ rỗng này, bịt kín bằng sáp ong.

Tiêu Hề Hề cầm thìa lên, từ từ khuấy đều canh gà, đồng thời giải thích.

“Canh nhân sâm mới múc ra sẽ rất nóng, còn có khói bốc lên, sáp ong gặp khói nóng sẽ tan chảy, sau khi thị nữ khuấy xong, tiện tay đặt thìa lên bát gõ nhẹ ……”

Nàng đặt thìa lên thành bát gõ nhẹ.

Bát lưu ly phát ra âm thanh giòn tan.

“Độc giấu trong phần rỗng sẽ rơi vào canh nhân sâm, thị nữ đã hoàn thành những việc này mà không biết gì, nàng bưng canh nhân sâm có độc ra khỏi bếp, đưa đến cho vương phi.”

Thị nữ nghe vậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Nàng suýt thì trở thành hung thủ hại vương phi!

Nàng vội vàng quỳ xuống khóc lóc nói “Nô tỳ không biết thìa này bị người ta hạ độc, nô tỳ chưa từng nghĩ đến chuyện hại vương phi và tiểu lang quân, xin vương gia tha mạng!”

Tiêu Hề Hề nói “Ngươi đừng quá lo lắng, nếu không nhờ ngươi, bổn cung chưa chắc phát hiện được chân tướng.”

Thị nữ sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề giải thích “Vì khi ngươi cầm thìa, ngón tay của ngươi cầm thấp hơn, bịt một phần rỗng trên cán thìa, chặn độc bên trong rơi ra ngoài, cũng chính vì còn sót lại chút độc nên bổn cung mới thí nghiệm thành công.”

Có lẽ người hạ độc cũng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.

Hầu hết mọi người cầm thìa sẽ nắm phần trên cùng.

Nhưng thị nữ này thì khác, nàng có thói quen cầm thìa thấp một chút để cầm chắc hơn, không dễ trượt tay, tuy nhiên tư thế không đẹp, có phần hơi vụng về.

Vốn Lạc Dạ Thần muốn phạt nghiêm thị nữ suýt thì hại chết vương phi này, nhưng sau khi nghe xong thì thay đổi ý định.

Bỏ đi, thị nữ cũng bị liên lụy, không phải lỗi của cô ta.

Quản gia nói “Thìa này là quà tặng của một thương nhân vùng khác, chuyên kinh doanh ngọc thạch. Thương nhân đó đến vương phủ tặng quà, một là để bày tỏ lòng thành với vương gia, hai là để được đăng quảng cáo việc kinh doanh ngọc thạch của mình lên Thịnh Kinh Nhật Báo.”

Từ khi “Thịnh Kinh Nhật Báo” trở nên phổ biến ở thành Thịnh Kinh, mọi người đã phát hiện ra các cơ hội kinh doanh, một trong số đó là quảng cáo.

Tất nhiên, ban đầu bọn họ không biết từ quảng cáo là gì, vì Tiêu Hề Hề nói từ quảng cáo này, Anh vương cảm thấy phù hợp nên đã sử dụng. Những người khác nghe Anh vương nhắc đến từ “quảng cáo”, nên đã dần lan truyền rộng rãi.

Ngày nay, “Thịnh Kinh Nhật Báo” đã đặc biệt thành lập một chuyên mục nhỏ dành riêng cho quảng cáo.

Những quảng cáo này không chỉ có thể mang lại sự nổi tiếng cho các thương hộ, mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho dân chúng trong thành Thịnh Kinh, bên cạnh đó tạo thu nhập cho tòa soạn.

Một mũi tên trúng ba đích!

Chính vì tác dụng quảng cáo của báo chí tốt, làm cho ngày càng nhiều thương hộ biết đến, mong muốn được đăng quảng cáo trên báo.

“Thịnh Kinh Nhật Báo” không phải quảng cáo nào cũng nhận, còn cần phải sàng lọc đảm bảo nội dung quảng cáo đúng sự thật, thương hộ có danh tiếng tốt mới được đăng quảng cáo.

Ngay cả khi bị kiểm duyệt chặt chẽ, vẫn có rất nhiều thương hộ muốn quảng cáo, bây giờ đã xếp lịch hết ba tháng sau.

Để có thể chen hàng đăng quảng cáo trước, một số thương nhân sẽ bí mật đến tòa soạn tặng quà, có người bạo gan hơn sẽ trực tiếp đến gặp Anh vương.

Thương nhân buôn ngọc mà quản gia nhắc đến rõ ràng là kiểu người bạo gan.

Lúc thương nhân đó đến vương phủ, Anh vương vẫn còn ở thành Vạn Hải, Anh vương phi lười tiếp nên đã sai quản gia ra tiếp.

Quản gia nghe thương nhân đó nói xong, cũng đã từ chối khéo cầu xin của thương nhân đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play