Sau khi vụ kiện giữa Bạch gia và Tô gia được giao cho Đại Lý Tự, trải qua ba tháng xét xử và điều tra, cuối cùng đã có kết quả rõ ràng.
Lao phi quả thật bị Mẫn tiệp dư sát hại.
Mẫn tiệp dư giết người xong thì rời cung, đến nay không rõ tung tích.
Tô gia là nhà mẹ của Mẫn tiệp dư vẫn luôn lảng tránh, đến khi Đại Lý Tự đưa ra phán quyết, Tô gia hết cách, đành phải nói thật.
Thật ra, đích nữ Tô gia thật sớm đã bỏ trốn theo người khác.
Đích nữ Tô gia yêu một thư sinh nghèo, nhưng Tô gia kiên quyết không đồng ý, vừa hay trong cung tuyển tú, Tô gia cảm thấy dựa vào dung mạo và xuất thân của con gái nhất định sẽ được chọn.
Biết phụ mẫu có ý sắp xếp cho nàng vào cung, đích nữ Tô gia đã lén rời nhà bỏ trốn với thư sinh nghèo kia.
Đến nay không rõ tung tích.
Tuy nhiên, lúc đó Tô gia đã báo danh con gái vào cung.
Nếu nhất thời đổi ý, trong cung nhất định sẽ hỏi nguyên do.
Đến lúc đó, tin xấu đích nữ Tô gia bỏ trốn cùng người khác sẽ không giấu được.
Lúc Tô gia đang lo sốt vó thì một nữ tử xinh đẹp trông giống hệt đích nữ Tô gia xuất hiện.
Nàng chủ động bày tỏ muốn được vào cung thay đích nữ Tô gia, yêu cầu duy nhất của nàng là Tô gia cho nàng một số tiền để chôn cất phụ mẫu vừa bệnh nặng qua đời một cách đàng hoàng.
Lý do này nghe rất khiên cưỡng, không phải Tô gia không nghi ngờ tính xác thực của lời nói này.
Nhưng lúc đó Tô gia không còn lựa chọn nào khác.
Bọn họ không muốn danh tiếng Tô gia hoen ố, đành phải chấp nhận chủ ý lấy mận thay đào.
Thậm chí bọn họ còn thầm cầu xin, nhiều người tham gia tuyển tú như vậy, dù nữ tử đó có xinh đẹp cũng có thể sẽ không được chọn.
Nhưng chuyện không như ý muốn.
Có nhiều tú nữ, trong số sáu người được chọn, lại có đích nữ Tô gia.
Khi Tô gia biết tin, thật sự bàng hoàng sợ hãi.
Bọn họ sợ tội khi quân bại lộ nên đành ngậm miệng, không dám tiết lộ bất kỳ tin tức nào.
Sau đó, khi Mẫn tiệp dư truyền tin về Tô gia, nói Quý phi có lẽ đã nghi ngờ thân phận của nàng, Tô gia sợ chết khiếp, vội xử hết người hầu biết chuyện này. Nhưng trong số đó có một bà lão đã ký văn khế bán đợ, giết bà ấy sẽ dẫn đến quan phủ điều tra, cho nên Tô gia lấy cớ trả một nhóm người hầu về quê, đưa bà ấy về quê.
Kế đó nghe tin bà ấy vừa về quê đã chết vì bạo bệnh.
Tô gia nghi ngờ Mẫn tiệp dư ra tay để diệt cỏ tận gốc.
Bọn họ nghi ngờ lai lịch thật sự của Mẫn tiệp dư.
Tuy nhiên chuyện đến nước này thì không còn đường quay lại, Tô gia đã trói chặt với Mẫn tiệp dư, chỉ có thể theo nàng đi vào bóng tối.
Tô gia ngày đêm mong chờ, hy vọng Mẫn tiệp dư an phận ở trong cung, không gây ra chuyện gì.
Nhưng mọi chuyện lần nữa đi ngược lại với hy vọng của bọn họ.
Đầu tiên là Mẫn tiệp dư bị thiêu chết trong Tuế Vãn Các, sau đó sự thật lộ ra, người chết thật ra là Lao phi, hung thủ thật sự g.iết chết Lao phi là Mẫn tiệp dư!
Chuỗi sự việc này xảy ra quá đột ngột khiến Tô gia hoàn toàn không kịp đề phòng, ngoài im lặng và ngụy biện thì không làm được gì khác.
Hiện tại chân tướng vụ án đã hoàn toàn sáng tỏ, Tô gia phạm tội khi quân, thủ phạm chính bị xử trảm, những người còn lại bị đày đi xa ngàn dặm.
Mẫn tiệp dư bị giáng làm thường dân, từ đó trong cung không còn Mẫn tiệp dư.
Lao phi lần nữa được an táng trong lăng phi tần.
Dù sự thật đã sáng tỏ nhưng vợ chồng Bạch Hạo Thành không mấy vui vẻ, con gái còn trẻ như vậy mà đã chết, còn chết rất thảm, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hai vợ chồng.
Bọn họ vô cùng hối hận, tại sao năm đó lại không ngăn cản con gái vào cung tuyển tú?
Nếu con gái không vào cung, sẽ không có kết cục bi thảm như vậy.
……
Khi Thịnh Kinh đón đợt tuyết đầu mùa, Anh vương phi Bộ Sanh Yên đột nhiên chuyển dạ!
Định Viễn Hầu biết tin, lập tức chống nạng khập khiễng ra khỏi nhà.
Ông chê xe ngựa quá chậm nên cưỡi ngựa thẳng đến vương phủ.
Cùng lúc đó, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ở trong cung cũng nhận được tin.
Lạc Thanh Hàn biết Anh vương phi quan trọng thế nào với Anh vương, hiện giờ Anh vương vẫn chưa về, Anh vương phi đang chuyển dạ, nếu xảy ra chuyện gì thì trong vương phủ không ai ra quyết định được.
Vì vậy Lạc Thanh Hàn quyết định đích thân rời cung.
Tiêu Hề Hề cũng muốn đi.
Lạc Thanh Hàn do dự một lát rồi đồng ý.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, còn có gió lạnh, lạnh muốn cóng người.
Hắn đích thân giám sát Hề Hề mặc y phục, nàng mặc hết lớp này đến lớp khác, thân hình mảnh mai vốn có của nàng bị gói như chiếc bánh ú.
Tiêu Hề Hề cảm thấy tay chân mình không cử động bình thường được nữa.
“Thế này đã được chưa? Không thể mặc thêm nữa, ta sắp nghẹt thở rồi.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng từ trên xuống dưới, sai người mang áo choàng lông cáo dày đến khoác cho nàng.
Được rồi, nàng từ bánh ú biến thành một cục đầy lông.
Trong xe có một cái bếp nhỏ, Tiêu Hề Hề ôm lò sưởi nhỏ trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong bộ lông cáo mềm mại, trên đầu đội mũ lông cực kỳ khoa trương.
Bây giờ nàng cảm thấy mình giống như người Eskimo.
Trang bị này đủ để nàng trải qua mùa đông ở Bắc Cực.
Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn lo lắng, sợ nàng bị lạnh nên thỉnh thoảng chạm mặt và tay nàng để xác định nhiệt độ cơ thể của nàng nóng hay lạnh.
Tiêu Hề Hề lặng lẽ thở dài.
“Chàng biết mình bây giờ giống gì không?”
Lạc Thanh Hàn “Giống gì?”
Tiêu Hề Hề “Giống cha già nhọc lòng vì con gái.”
Lạc Thanh Hàn “.…..”
Thấy sắc mặt Hoàng đế bệ hạ trở nên khó coi, Tiêu Hề Hề vội nói thêm “Sau này chàng nhất định sẽ là một người cha tốt có trách nhiệm!”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm “Ồ, vậy khi nào ta mới có thể làm cha?”
Lần này đến lượt Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn “Người ta thành thân sau nhưng bây giờ sắp có con rồi.”
Tiêu Hề Hề hậm hực rụt cổ, vùi cả khuôn mặt vào bộ lông cáo như đà điểu.
Xe ngựa dừng lại trước phủ Anh vương.
Lạc Thanh Hàn đỡ Hề Hề xuống xe.
Quản gia vội ra cửa nghênh đón.
Ông vừa dẫn đường vừa nói.
“Định Viễn Hầu đã tới, đang ngồi ở noãn các.”
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề cũng được dẫn đến noãn các.
Định Viễn Hầu vừa thấy Hoàng đế và Quý phi, lập tức đứng dậy hành lễ.
Lạc Thanh Hàn ra hiệu không cần khách khí.
Tiêu Hề Hề hỏi quản gia tình hình của Anh vương phi.
Quản gia thành thật nói “Vương phi cứ kêu đau, đại phu và bà đỡ đã chuẩn bị sẵn sàng, họ nói sức khỏe của vương phi rất tốt, cách giờ sinh vẫn còn một khoảng thời gian, phải đợi chút nữa.”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung có thể thăm vương phi được không?”
Quản gia nhanh chóng trả lời “Đương nhiên có thể.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT