Các cung nữ hầu hạ Hoàng đế cởi áo khoác dày, cởi kim quán nặng, thay thường phục rộng rãi, rồi âm thầm lui ra ngoài, chừa không gian trong phòng cho Hoàng đế và Quý phi.

Tiêu Hề Hề lại quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Nàng cười nịnh nọt với Lạc Thanh Hàn.

“Trong lò than có hạt dẻ, chắc là chín rồi, chàng lấy ra giúp ta đi.”

Chỉ là một phi tần mà dám sai Hoàng đế làm việc, nếu người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ nhảy dựng lên mắng nàng không biết quy tắc.

Bản thân Lạc Thanh Hàn lại không quan tâm chuyện này.

Hắn thậm chí còn thích cảm giác được Hề Hề cần đến.

Hắn cầm kẹp sắt bóc than ra, gắp từng hạt dẻ rang cho vào chậu đồng bên cạnh.

Mùi thơm của hạt dẻ rang bay khắp phòng.

Tiêu Hề Hề háo hức nhìn, không khỏi nuốt nước bọt.

Hạt dẻ rang vừa mới lấy ra rất nóng, phải chờ một lúc mới ăn được.

Tiêu Hề Hề có thèm đến đâu thì lúc này cũng chỉ có thể nhìn.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh nàng, đầu tiên sờ trán nàng, sau đó đưa tay vào giường sờ hai bàn chân nhỏ của nàng, cảm nhận được ấm ấp mới thấy yên tâm.

Tiêu Hề Hề “Nghe nói Lệ Khinh Ngôn về rồi.”

Lạc Thanh Hàn “Ừm, y còn dẫn về một người vợ.”

Tiêu Hề Hề không ngạc nhiên.

Lúc nàng tính được Lệ Khinh Ngôn trên đường đến quận Phượng Dương gặp bất trắc, thì đã biết lần này y gặp họa được phúc.

Họa đã ứng nghiệm, phúc đương nhiên cũng tới.

Lạc Thanh Hàn “Lần này Lệ Khinh Ngôn gặp được Vĩnh An Bá, bọn họ gặp phải một chuyện kỳ lạ, có khả năng liên quan đếm đám người Uất Cửu.”

Đại Thịnh luôn có truyền thống hậu cung không được can chính, Hoàng đế không được nói chuyện triều chính với người trong hậu cung.

Nhưng Lạc Thanh Hàn lại không có ý nghĩ này.

Đoạn đường này, hắn và Hề Hề đã trải qua nhiều thăng trầm.

Hai người tin tưởng nhau, dựa dẫm nhau, dù là chuyện công hay tư, hai người vẫn có thể nói hết tất cả.

Đây là lý do tại sao Lạc Thanh Hàn thấy mình may mắn hơn Thịnh Vĩnh Đế.

Thịnh Vĩnh Đế phí bao công sức giành ngai vàng, nhưng lại vô cùng đa nghi, cảnh giác với mọi người xung quanh, sợ có người đến đoạt quyền, ngồi ở trên cao, cuối cùng trở thành kẻ cô độc thực sự.

Lạc Thanh Hàn thì khác.

Hắn có Hề Hề ở bên.

Dù hắn đang ở giữa vòng xoáy đấu tranh chính trị, nhưng Hề Hề vẫn nắm chặt tay hắn, không để hắn bị vòng xoáy nuốt chửng hoàn toàn.

Tiêu Hề Hề nghe Lạc Thanh Hàn nói đến thôn Đại Phúc, đột nhiên cảm giác có hơi quen thuộc mơ hồ trong lòng.

Còn cụ thể quen thuộc ở đâu thì nàng không nói được.

Tiêu Hề Hề bất giác rơi vào trầm tư.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng cau mày, bèn duỗi ngón tay vuốt hàng mày của nàng, nhỏ giọng nói.

“Ta nói nàng nghe chuyện này, không phải muốn nàng lo lắng, ta chỉ muốn tìm chủ đề nói chuyện với nàng, để nàng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cần phải buồn chán.”

Tiêu Hề Hề lơ đãng nói “Thế à.”

Lạc Thanh Hàn “Không lâu nữa Anh vương sẽ về, đến lúc đó sứ đoàn nước Thiên Đảo cũng sẽ đến Thịnh Kinh, bọn họ còn mang theo hoa Hải Sinh, có dược liệu cuối cùng này, nội thương của nàng sẽ lành hẳn.”

Suy nghĩ của Tiêu Hề Hề bị dẫn dắt chuyển hướng, thuận theo hỏi.

“Nước Thiên Đảo chắc sẽ không tặng hoa Hải Sinh miễn phí đó chứ?”

Tuy nước Thiên Đảo nói sẽ dâng hoa Hải Sinh cho Hoàng đế Đại Thịnh nhằm tăng cường mối bang giao hai nước, nhưng đó chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Bọn họ biết hoa Hải Sinh rất quan trọng với Hoàng đế Đại Thịnh, cho nên bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Lạc Thanh Hàn “Chỉ cần yêu cầu của bọn họ không quá đáng, ta có thể thỏa mãn bọn họ.”

Trí tưởng tượng của Tiêu Hề Hề mở rộng, nàng nhớ tới nhiều tình tiết trong tiểu thuyết máu chó ngược tâm, liền hỏi.

“Nếu bọn họ nhân cơ hội này đòi liên hôn thì sao?”

Lạc Thanh Hàn “Phiên vương các nơi đều có con gái, có thể chọn một trong những quận chúa đó gả đi.”

Tiêu Hề Hề “Ý ta là bọn họ muốn gả công chúa cho chàng, làm Hoàng hậu của chàng, là kiểu liên hôn đó ấy.”

Lạc Thanh Hàn cong ngón tay, gõ nhẹ vào trán nàng.

“Nàng cũng là công chúa, đến bây giờ cũng chỉ có thể làm Quý phi, một công chúa của nước Thiên Đảo cỏn con có tư cách gì làm Hoàng hậu của ta?”

Tiêu Hề Hề ậm ừ “Ta chỉ nói chàng có muốn cưới không?”

Lạc Thanh Hàn “Đương nhiên không muốn.”

Tiêu Hề Hề bắt đầu suy diễn “Nếu chàng không chịu cưới, bọn họ sẽ không giao hoa Hải Sinh, như vậy nội thương của ta không khỏi được ……”

Lạc Thanh Hàn cắt đứt suy diễn của nàng, quả quyết nói.

“Nếu bọn họ không đưa, thì ta sẽ cướp.”

Tiêu Hề Hề trợn tròn mắt “Chỉ vì một đóa hoa Hải Sinh mà hai nước khai chiến? Như vậy cũng quá trẻ con rồi.”

Lạc Thanh Hàn “Đây không chỉ là chuyện của một đóa hoa Hải Sinh. Chuyện này còn liên quan đến bang giao hai nước. Nước Thiên Đảo nằm trên biển, bọn họ hiểu rõ vùng biển hơn chúng ta. Nếu bọn họ có ý định làm khó đội thuyền của Đại Thịnh trên biển, như vậy sẽ gây trở ngại lớn cho sự phát triển trên biển của chúng ta. Cho nên cuộc gặp mặt lần này sẽ là cơ hội thăm dò tốt, xem thử bọn họ là bạn hay thù? Nếu bọn họ thể hiện được thành ý giao hảo thì chúng ta có thể chung sống hòa bình với bọn họ trên biển. Nhưng nếu bọn họ có suy nghĩ khác về Đại Thịnh thì chúng ta chắc chắn sẽ khiến bọn họ nếm mùi đau khổ.”

Tiêu Hề Hề đột nhiên nói “Cái này gọi là lễ trước binh sau!”

Lạc Thanh Hàn gật đầu “Đúng vậy.”

Tiêu Hề Hề “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, chàng đi lấy hạt dẻ rang qua đây, không ăn sẽ nguội mất.”

Ngay cả khi chủ đề bị đẩy đi xa, nàng cũng sẽ không quên ăn.

Lạc Thanh Hàn tự mình bóc hạt dẻ, đưa phần vàng tròn trịa bên trong hạt vào miệng Hề Hề.

Tiêu Hề Hề rất thoải mái khi được Hoàng đế phục vụ.

Nàng vừa ăn vừa nói “Chàng cũng ăn đi.”

Lạc Thanh Hàn nghiêng người hôn lên môi nàng, nhỏ giọng nói.

“Ta thích ăn như thế này.”

Tiêu Hề Hề thật sự không hiểu tại sao đường đường là Hoàng đế lại cứ cướp thức ăn trong miệng người khác?

Lẽ nào thức ăn trong miệng người khác ngon hơn à?

Hôm sau, Vĩnh An Bá Tiêu Lăng Phong dẫn một ngàn tướng sĩ về Thịnh Kinh.

Không ngạc nhiên khi bọn họ tay không trở về.

Bọn họ đã hỏi thăm mọi ngôi nhà gần núi Hóa Phúc, nhưng không tìm được bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Sau khi Uất Cửu và đồng bọn tàn sát thôn Đại Phúc, thì không còn tung tích.

Lạc Thanh Hàn truyền lệnh đến tất cả quận huyện, yêu cầu điều tra nghiêm ngặt những người khả nghi, một khi tìm thấy người giống với chân dung, lập tức bắt về quy án. Đồng thời phát lệnh truy nã, ai có thể cung cấp manh mối về phản tặc sẽ được thưởng một trăm lượng bạc, nếu cung cấp được vị trí cụ thể được thưởng gấp mười!

Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện.

Chẳng qua Uất Cửu không phải kẻ ngốc, gã biết mình bị truy nã, cho nên nhất định sẽ cải trang, thay đổi khuôn mặt, không ai có thể nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play