Lệ Khinh Ngôn kể lại chuyện xảy ra ở thôn Đại Phúc.
“Vi thần hy vọng bệ hạ có thể hạ chỉ tra rõ vụ thảm sát thôn Đại Phúc.”
Lạc Thanh Hàn trầm mặc hồi lâu.
Tuy nói khắp cõi dưới trời, đâu chẳng là đất của vua.
Nhưng hắn không ngờ trong lãnh thổ Đại Thịnh lại có nơi nằm ngoài vòng pháp luật, không thuộc quản lý của triều đình.
Theo lý mà nói, một nơi chưa từng đóng thuế hay chưa từng thực hiện nghĩa vụ quân sự như thôn Đại Phúc, triều đình không có nghĩa vụ quản bọn họ, dù bọn họ bị giết sạch, triều đình cũng có thể bỏ qua.
Đây không phải máu lạnh, mà là thực tế khách quan.
Có bỏ ra mới có hồi báo.
Thôn Đại Phúc không bỏ ra gì nên đương nhiên không nhận được gì.
Nhóm người đó đã rời bỏ đất nước này, không còn muốn bị ràng buộc bởi luật pháp.
Theo đó, quốc gia và luật pháp sẽ không công nhận sự tồn tại của bọn họ.
Trong lòng Lệ Khinh Ngôn hiểu rõ điều này.
Cũng vì vậy, y mới cầu xin Hoàng đế khai ân, đòi công đạo cho thôn Đại Phúc.
Theo thủ tục thông thường, những vụ án hình sự thế này thường được giao cho Hình bộ xử lý, tuy nhiên, do tính chất đặc thù của thôn Đại Phúc, Hình bộ có thể không chính thức lập án, càng đừng nói đến chuyện điều tra rõ ràng.
Lệ Khinh Ngôn thấy Hoàng đế im lặng, bèn nói tiếp.
“Vi thần gặp Vĩnh An Bá ở núi Hóa Phúc, ông ấy đang phụng lệnh của bệ hạ bắt phản tặc, theo suy đoán chung của vi thần và Vĩnh An Bá, hung thủ tàn sát thôn Đại Phúc rất có khả năng là đám phản tặc đó.”
Lần này, Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng có phản ứng.
“Tại sao đám phản tặc đó lại ra tay giết hại người ở thôn Đại Phúc?”
Lệ Khinh Ngôn “Vĩnh An Bá suy đoán đám phản tặc có thể là vì che giấu tung tích nên mới giết người diệt khẩu, nhưng vi thần cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”
Lạc Thanh Hàn “Sao lại nói vậy?”
Lệ Khinh Ngôn chậm rãi nói suy đoán của mình.
“Thiên hạ rộng lớn, đám phản tặc đó tại sao không đến những nơi khác, mà cứ phải trốn ở núi Hóa Phúc? Dù vô tình lạc vào núi Hóa Phúc thì địa hình trên núi cũng vô cùng phức tạp, những người lần đầu tiên đến đây gần như không thể tìm được thôn Đại Phúc. Nếu khăng khăng nói đây chỉ là chuyện tình cờ thì phải chăng đã quá trùng hợp. Một lần có thể là trùng hợp, nhưng trùng hợp hai lần liên tiếp chưa chắc đã là trùng hợp.”
Nét mặt Lạc Thanh Hàn nghiêm túc “Khanh nghi ngờ đám phản tặc cố ý đến thôn Đại Phúc? Nhưng lý do là gì? Bọn chúng có thù hận gì với thôn Đại Phúc, mà phải ra tay giết hết người trong thôn?”
Một bên là phản tặc bỏ trốn, một bên là thôn dân miền núi sống ẩn náu.
Dù nhìn thế nào thì mối quan hệ giữa hai bên cách rất xa.
Lệ Khinh Ngôn không thể trả lời.
Thật ra, đây cũng là điểm mà y nghĩ mãi không ra.
Y từng hỏi Vân Khả Tâm, muốn biết đám phản tặc đó có phải có thù cũ nào với vài người trong thôn không?
Vân Khả Tâm lại chắc chắn nói với y, cả thôn không ai biết đám phản tặc đó.
Đừng nói thù cũ, trước đây bọn họ còn chưa từng gặp.
Thôn Đại Phúc không lớn, người trong thôn thân thuộc với nhau, hơn nữa còn rất đoàn kết, nhất là khi đối mặt với người ngoài, bọn họ gần như là một thể, không thể có chuyện giấu nhau.
Nếu Vân Khả Tâm nói không biết, tức là nàng thật sự không biết.
Nhưng nếu không quen biết thì tại sao đám phản tặc đó lại tàn sát cả thôn?
Suy luận đến đây đã đi vào ngõ cụt.
Lạc Thanh Hàn “Nếu vụ thảm sát thôn Đại Phúc có khả năng liên quan đến đám phản tặc, vậy án này nhất định phải điều tra kỹ càng, trẫm sẽ lệnh Hình bộ lập án, khanh có thể hỗ trợ, giúp Hình bộ mau chóng giải quyết án này.”
Lệ Khinh Ngôn lập tức khom người hành lễ “Vi thần tuân chỉ!”
Nói chuyện chính xong, Lạc Thanh Hàn bắt đầu nói chuyện riêng, mượn cơ hội này kéo gần quan hệ quân thần.
“Nghe nói lần này khanh dẫn về một người vợ.”
Nhắc tới Vân Khả Tâm, nét mặt Lệ Khinh Ngôn chợt trở nên dịu dàng.
“Hồi bẩm bệ hạ, trước đó vi thần bị tấn công ở núi Hóa Phúc, suýt thì mất mạng, may được một nữ tử tốt bụng cứu giúp. Nàng họ Vân, tên Khả Tâm, là một cô nương rất đơn thuần tốt bụng. Lúc vi thần bị thương, nàng tận tình chăm sóc. Lúc vi thần gặp khó khăn, nàng bất chấp tất cả giúp đỡ. Vi thần cảm thấy cả đời này sẽ không gặp được nữ tử tốt như nàng nữa. Vi thần sẵn lòng dành cả đời này yêu thương và bảo vệ nàng.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Thật ra hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ đối phương lại nói nhiều như vậy.
Lạc Thanh Hàn lặng lẽ nuốt một đống cơm chó, mặt không biểu cảm hỏi.
“Có cần trẫm ban hôn không?”
Lệ Khinh Ngôn cười nói “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng không cần đâu, chúng thần đã bái đường thành thân rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu thế thì chúc hai người răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc.”
Lệ Khinh Ngôn “Đa tạ lời tốt lành của bệ hạ.”
Lạc Thanh Hàn sai người mang một đôi ngọc Như Ý thượng hạng đến làm quà cưới cho Lệ Khinh Ngôn và Vân Khả Tâm.
Lệ Khinh Ngôn lần nữa bái tạ.
Y cầm hộp gấm đựng ngọc Như Ý rời cung, ngồi xe ngựa về Lệ gia.
Đã gần đầu đông, thời tiết ngày càng lạnh.
Vì Tiêu Hề Hề bị nội thương nên thể chất hiện giờ không còn tốt như trước, hơn nữa trong người vẫn còn độc cổ, làm cho nàng rất sợ lạnh.
Trong khi mọi người còn đang mặc quần áo mùa thu, Tiêu Hề Hề đã mặc áo bông, trên đất trải thảm dày, trên giường cũng đắp chăn dày.
Bây giờ cung Vân Tụ còn đốt cả địa noãn.
Nàng quấn mình thành quả bóng tròn ngồi trên giường, cầm bát canh nóng trên tay.
Sắc mặt hơi tái nhợt nhưng tinh thần rất tốt, đôi mắt sáng ngời.
Nàng nhìn chằm chằm lò than, ngửi thấy mùi thơm trong không khí, không khỏi thúc giục.
“Hạt dẻ vẫn chưa chín sao?”
Chiết Chi dùng kẹp sắt cạy đống than nhìn thử “Chờ thêm một lát.”
Bảo Cầm bưng một cốc nước gừng nóng tới.
“Nương nương, uống một chút cho ấm người đi.”
Tiêu Hề Hề thò tay từ trong chăn cầm cốc, uống một ngụm lớn, nước gừng cay và sữa hòa quyện vào nhau, hương vị ngon đến không ngờ.
Bảo Cầm hỏi “Có ngon không?”
Tiêu Hề Hề chẹp chẹp miệng, trong lòng dấy lên một nghi vấn “Ngon thì ngon nhưng tại sao nước gừng sữa này lại có cẩu kỷ?”
Bảo Cầm cười nói “Phương thái y nói người cần bồi bổ khí huyết, cẩu kỷ này có tác dụng nên nô tỳ cho vào một ít, chắc không ảnh hưởng đến mùi vị.”
Lúc này Tế Vũ chạy vào nhắc nhở “Hoàng thượng tới rồi.”
Tiêu Hề Hề uống một hơi hết cốc nước gừng.
Cung nữ lập tức bước tới đỡ nàng dậy.
Tiêu Hề Hề vừa mới xỏ giày thì nhìn thấy Lạc Thanh Hàn đi vào.
Lạc Thanh Hàn “Đừng đứng dậy, bên ngoài lạnh.”
Nếu là phi tần khác nhất định sẽ khách sáo, thể hiện mình coi trọng Hoàng đế.
Tiêu Hề Hề không nói gì, đá chiếc giày thêu ra rồi ngồi xuống.
Có thể xem như được sủng sinh kiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT