Sau khi Vân Khả Tâm gọi tiếng mẹ, tất cả mọi người có mặt đều sững người.

Cả Dư tam nương đang khóc lóc thảm thiết cũng ngừng khóc.

Nàng quay đầu ngơ ngác nhìn Vân Khả Tâm với đôi mắt ướt đẫm.

Phải rất lâu nàng mới tìm lại được giọng nói của mình, nấc nghẹn hỏi.

“Khả Tâm, muội … muội nói được rồi?”

Lệ Khinh Ngôn cũng sững người.

Đến nỗi bàn tay đang ôm Vân Khả Tâm cũng buông lỏng một chút.

Vân Khả Tâm nhân lúc này thoát khỏi vòng tay của Lệ Khinh Ngôn, lao tới quỳ xuống bên cạnh mộ Chu thị, vừa khóc vừa gọi.

“Mẹ, mẹ!”

Nàng chỉ nói được một từ này, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Gọi cho đến khi giọng nàng khàn đặc.

Lệ Khinh Ngôn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Y bước tới, quỳ xuống trước mộ Chu thị, nghiêm túc hứa.

“Mẹ, mẹ đừng lo, nếu con đã bái đường với Khả Tâm, nàng chính là vợ của con, con sẽ chăm sóc nàng thật tốt, không để nàng chịu ấm ức gì, đời này con nhất định không phụ nàng!”

Nói xong, y cúi người, khấu đầu ba cái.

Một cơn gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá rơi.

Trong đó có một chiếc lá rơi xuống trước mặt Lệ Khinh Ngôn.

Như thể Chu thị đang đáp lại lời hứa của y.

Tiêu Lăng Phong tìm một hòn đá tương đối phẳng làm bia mộ cho Chu thị.

Lệ Khinh Ngôn dùng bút mực mang theo bên mình viết lên bia mộ dòng chữ “Mộ của mẫu thân Vân Chu thị”, cuối cùng còn thêm một dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng năm.

Bên cạnh mộ của Chu thị là mộ của Vân Trường Sinh.

Mộ của hai vợ chồng đứng cạnh nhau, gắn chặt với nhau.

Nhất thời không tìm được nhiều đá làm bia mộ nên nhiều ngôi mộ khác phải dùng ván gỗ làm bia.

Lệ Khinh Ngôn khắc chữ lên từng bia mộ để họ có nơi an táng, không cần phải phơi thây ngoài đồng, trở thành hồn ma đáng thương không nơi để về.

Điều kiện trên núi có hạn, không có giấy tiền vàng bạc.

Cũng may lần này Lệ Khinh Ngôn có mang theo hoa quả và kẹo.

Bọn họ đặt thức ăn trước mỗi ngôi mộ, xem như là tế phẩm cho thôn dân.

Thu xếp xong tang lễ, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.

Vân Khả Tâm và Dư tam nương không nỡ rời thôn Đại Phúc.

Nhưng trong thâm tâm các nàng biết rõ thôn Đại Phúc đã không còn, dù các nàng có ở lại thì mọi chuyện cũng không còn như trước.

Hơn nữa, hai nữ tử yếu đuối khó mà sống sót trong rừng sâu núi thẳm, rời khỏi đây là lối thoát duy nhất của các nàng.

Tiêu Lăng Phong dắt hai con ngựa tới cho Vân Khả Tâm và Dư tam nương cưỡi.

Có ngựa cưỡi, chặng đường của các nàng sẽ dễ đi hơn nhiều.

Đoàn người rời thôn Đại Phúc, từ từ đi xuống núi.

Vân Khả Tâm và Dư tam nương kiềm không được quay đầu nhìn thôn Đại Phúc lần cuối.

Đây là nơi các nàng sinh ra và lớn lên, là mái nhà mà các nàng gắn bó nhất.

Hôm nay các nàng phải rời khỏi ngôi nhà này.

Lần đi này không biết khi nào mới có thể quay lại.

Có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.

Mọi thứ trong quá khứ đã trở thành tro bụi.

Con đường phía trước vẫn mờ mịt không rõ.

……

Sau khi rời khỏi núi Hóa Phúc, Tiêu Lăng Phong phái người đi hỏi thăm các thị trấn lân cận, xem có ai nhìn thấy nhóm người Uất Cửu hay không.

Lệ Khinh Ngôn đưa Vân Khả Tâm và Dư tam nương đến huyện nha.

Huyện lệnh của huyện Nhiêu Hòa nói trước đây ông chưa từng nghe nói đến tồn tại của thôn Đại Phúc.

Hôm qua, ông đến thôn Đại Phúc, tận mắt thấy hơn một trăm thi thể cháy đen, mới biết là có một thôn làng lớn như vậy ẩn trong núi Hóa Phúc.

Những năm qua, quan phủ thu thuế chiêu binh, nhưng chưa từng đến thôn Đại Phúc.

Nói nghiêm túc hơn, chính là do ông tắc trách.

Nếu người trong thôn Đại Phúc còn sống, Huyện lệnh nhất định sẽ lệnh cho người ghi tất cả thông tin của thôn dân vào hộ tịch, đồng thời lệnh cho thôn dân bù lại những khoản thuế còn thiếu trong nhiều năm qua.

Nhưng bây giờ người trong thôn đã chết hết, chỉ còn lại hai nữ tử yếu đuối đáng thương.

Huyện lệnh còn có thể làm gì?

Chỉ đành nhịn thôi.

Vì thôn Đại Phúc luôn sống ẩn dật, chưa từng nộp thuế, cũng chưa từng đi nghĩa vụ quân sự, nên hồ sơ trong kho lưu trữ của quan phủ trống không.

Cũng có nghĩa là Vân Khả Tâm và Dư tam nương không có hộ tịch.

Nói trắng ra các nàng ở lậu.

Lệ Khinh Ngôn đưa các nàng đến huyện nha đăng ký hộ tịch, để sau này các nàng có thể đường đường chính chính sống ở thế giới bên ngoài.

Có Lại bộ Thị lang Lệ Khinh Ngôn đích thân trông chừng, Huyện lệnh của huyện Nhiêu Hòa không dám chậm trễ, nhanh chóng hoàn thành hộ tịch cho các nàng, chu đáo viết tên Vân Khả Tâm vào hộ tịch của Lệ Khinh Ngôn.

Như vậy, hai người đã trở trành vợ chồng hợp pháp.

Lệ Khinh Ngôn đưa các nàng đến một tửu lâu ăn cơm.

Vì Vân Khả Tâm và Dư tam nương đều đang chịu tang nên chỉ gọi đồ chay, cũng không uống trà, chỉ uống nước.

Lệ Khinh Ngôn vừa gắp thức ăn cho Khả Tâm, vừa nói với Dư tam nương.

“Khả Tâm đã là vợ ta, nàng nhất định phải theo ta về Thịnh Kinh, cô muốn cùng chúng ta về kinh không? Hay có dự định gì khác?”

Dư tam nương rất bối rối.

Nhà mẹ và nhà chồng đều là người thôn Đại Phúc, bây giờ bọn họ đã chết hết, trên đời này nàng không còn người thân, Vân Khả Tâm là người duy nhất nàng quen, nàng không muốn xa Vân Khả Tâm.

Nhưng nàng và Vân Khả Tâm chỉ là hàng xóm, không phải họ hàng thân thuộc, nếu nàng đi theo Vân Khả Tâm nương nhờ Lệ Khinh Ngôn, sẽ làm người khác nghĩ nàng mặt dày.

Vân Khả Tâm đặt bát đũa xuống, nắm tay Dư tam nương, chậm rãi nói.

“Cùng, đi, đi!”

Từ khi nàng gọi được tiếng mẹ, dường như kinh mạch được khai thông, nàng cuối cùng đã nói được.

Nhưng vì chưa quen nên nàng nói rất chậm, giọng điệu hơi kỳ lạ.

Dư tam nương nhìn bàn tay bị nắm của mình, trong lòng cảm động vô cùng.

Lúc này Lệ Khinh Ngôn cũng lên tiếng.

“Khả Tâm vừa mất đi mẫu thân, nếu cô có thể ở cạnh nàng, có thể làm tâm trạng nàng thoải mái hơn.”

Vân Khả Tâm gật đầu mạnh, đồng ý với lời của Lệ Khinh Ngôn.

Dư tam nương nhìn hai người, mắt chợt đỏ lên.

Nàng nghẹn ngào đồng ý “Cảm ơn hai người.”

Trước đây nàng luôn sống trong thôn Đại Phúc, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nàng không biết gì về con người và sự việc bên ngoài, trên người cũng không có một xu dính túi.

Nếu Vân Khả Tâm và Lệ Khinh Ngôn không muốn thu nhận nàng, nàng thật sự không biết phải sống thế nào, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.

Lệ Khinh Ngôn nói “Ăn cơm thôi, ăn no rồi thì về quán trọ ngủ một giấc, nạp đủ năng lượng rồi thì chúng ta sẽ xuất phát về kinh.”

Sau những nỗ lực của y, cải cách thuế ở quận Phượng Dương đã đi vào quỹ đạo.

Hơn nữa, y còn đào tạo một số nhân lực đáng tin cậy ở quận Phượng Dương.

Dù y có rời khỏi quận Phượng Dương, những người đó vẫn có thể đảm nhận công việc, tiếp tục giám sát cải cách thuế.

Hôm sau, đoàn người rời huyện Nhiêu Hòa, xe ngựa chạy trên đường lớn trở về Thịnh Kinh.

Nhân lúc trên đường không có việc gì làm, Lệ Khinh Ngôn bắt đầu dạy Vân Khả Tâm nói chuyện, đồng thời giới thiệu tình hình cụ thể trong nhà cho nàng biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play