Những chiếc váy này vốn là sính lễ do Lệ Khinh Ngôn chuẩn bị, được may theo dáng người của Vân Khả Tâm, thế nên Vân Khả Tâm mặc vừa vặn, còn người phụ nữ đẫy đà kia hơi chật, nhưng so với mặc váy ướt thì vẫn tốt hơn.

Lệ Khinh Ngôn bảo tùy tùng đốt lửa để Vân Khả Tâm và người phụ nữ kia sưởi ấm.

Trên bếp có một nồi sắt, sau khi nước nóng trong nồi sôi lên, Lệ Khinh Ngôn múc hai bát, thêm chút đường rồi đưa cho các nàng.

“Uống chút nóng cho đỡ lạnh.”

Hai tay Vân Khả Tâm cầm bát, uống từng ngụm nhỏ nước đường nóng.

Lệ Khinh Ngôn nhẹ giọng hỏi “Uống nữa không?”

Vân Khả Tâm lắc đầu.

Lệ Khinh Ngôn biết nàng không nói được, liền nhìn sang người phụ nữ kia hỏi.

“Xin hỏi cô là?”

Người phụ nữ “Họ bên nhà mẹ của ta là Dư, xếp thứ ba trong nhà, huynh gọi ta Vu tam nương là được rồi.”

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp “Chúng ta từng gặp nhau, lúc huynh và Khả Tâm thành thân, ta từng đến uống rượu mừng của hai người, lúc đó quá nhiều người, có lẽ huynh không nhớ.”

Lệ Khinh Ngôn thật sự không nhớ.

Đêm thành hôn, hầu như mọi người trong thôn đều đến, người quá đông, còn ồn ào, hơn nữa y lúc đó chỉ lo chuyện chạy trốn, không để ý nhiều tới khách khứa đến tham dự.

Tiêu Lăng Phong đi tới ngồi xuống bên đống lửa.

Vì ông mặc quân phục, bên hông đeo kiếm nên Vân Khả Tâm và Dư tam nương có hơi sợ hãi.

Vân Khả Tâm dịch lại gần Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn nắm tay nàng, nhẹ nhàng an ủi.

“Đừng sợ, đây là Tiêu tướng quân, ông ấy sẽ không hại hai người.”

Tiêu Lăng Phong phối hợp nở nụ cười ôn hòa.

Vân Khả Tâm dựa sát Lệ Khinh Ngôn, ôm cánh tay y giống như người chết đuối ôm mảnh gỗ trôi dạt cứu mạng.

Lệ Khinh Ngôn vốn muốn Vân Khả Tâm và Dư tam nương nghỉ ngơi một lúc, đợi cho đến khi tâm trạng hai người bình tĩnh lại rồi mới hỏi về vụ thảm sát.

Kết quả bọn họ chưa kịp hỏi, Dư tam nương đã kể lại những gì nàng biết.

“Ba ngày trước, một nhóm người bất ngờ đến thôn của chúng ta, có khoảng mười mấy người, tất cả đều có vũ khí. Bọn họ tự nhận mình là lính đào ngũ trở về từ chiến trường. Bọn họ không thể về nhà vì sợ bị bắt chém đầu nên muốn ở lại thôn Đại Phúc. Trưởng thôn không đồng ý, ông cảm thấy nhóm người này không phải người tốt, sợ bọn họ sẽ mang đến nguy hiểm cho thôn dân. Nhóm người đó cũng dễ nói chuyện, trưởng thôn không đồng ý, bọn họ cũng bỏ qua. Nhưng bọn họ nói muốn ở lại một đêm, đợi trời sáng rồi mới đi. Yêu cầu này không quá đáng, trưởng thôn cũng không muốn làm găng với bọn họ, nên gật đầu đồng ý. Nào ngờ …”

Nói đến đây, Dư tam nương dường như nhớ tới chuyện gì vô cùng khủng khiếp, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Cảm xúc lan truyền sang Vân Khả Tâm, cả người nàng chợt run rẩy.

Lệ Khinh Ngôn ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

“Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để người khác hại nàng.”

Vân Khả Tâm nép vào lòng y, hai tay siết chặt y phục của y.

Bây giờ nàng chẳng còn gì cả, nàng chỉ có chàng thôi.

Dư tam nương dừng lại một lúc lâu mới tiếp tục.

Giọng nàng hơi nấc nghẹn.

“Hôm đó lúc ta đang giặt quần áo bên bờ sông, không cẩn thận làm mất một chiếc bông tai. Đến tối rửa mặt, ta mới phát hiện bị mất. Đó là tín vật định tình của đương gia tặng ta, rất quan trọng với ta. Ta sợ hôm sau mới tìm thì bông tai sẽ mất thật, nhưng ban đêm ta lại không dám ra ngoài một mình. Hôm đó, đương gia ngã bệnh, không thể đi với ta. Ta chỉ đành nhờ Khả Tâm sống cạnh nhà giúp đỡ. Khả Tâm với mẹ của muội ấy đồng ý. Ba người chúng ta xách đèn rời thôn ra đến bờ sông, tốn sức lắm mới tìm thấy bông tai bị mất. Sau đó trở về thôn theo con đường ban đầu ……”

Đêm đã khuya, ba người đang đi bộ về nhà.

Vì tìm được đôi bông tai trân quý, tâm trạng Dư tam nương rất vui, bước chân nhanh nhẹn, trên mặt không ngừng mỉm cười, thỉnh thoảng lại chạm vào đôi bông tai bạc trong tay.

Chu thị căn dặn “Thứ quý giá như vậy sau này nhất định phải bảo quản thật tốt, đừng để mất nữa.”

Dư tam nương gật đầu mạnh “Con biết rồi, sau này trừ những dịp quan trọng, con sẽ không đeo bông tai này nữa, tránh lại làm mất. Lần này thật sự cảm ơn hai người rất nhiều, muộn thế này còn cùng con đi tìm bông tai, ngày mai hai người đừng nấu cơm trưa, đến nhà con ăn đi, con sẽ nướng gà cho hai người!”

Chu thị cười nói “Chúng ta đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm, ngày thường nhà con cũng hay giúp đỡ nhà chúng ta mà.”

Vân Khả Tâm không nói được nên chỉ có thể nghe hai người nói, trong lòng khá vui vẻ.

Bây giờ nàng búi tóc kiểu phụ nữ, ăn mặc như phụ nữ đã có gia đình.

Dù nàng và Lệ Khinh Ngôn vẫn chưa động phòng, nhưng khi bọn họ bái đường đã trở thành vợ chồng rồi, thân phận của nàng đương nhiên sẽ từ thiếu nữ thành phụ nữ.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, sắp đến gần thôn, không ngờ phát hiện thôn đang bốc cháy dữ dội!

Ba người sợ hãi trước cảnh tượng bất ngờ này.

Dư tam nương chỉ muốn chạy nhanh về.

Người nhà nàng vẫn còn ở trong thôn!

Nhưng Chu thị đã tóm lấy nàng.

“Trong thôn có thể gặp nguy hiểm, con và Khả Tâm ở lại đây. Ta một mình về xem thử. Nếu không có gì nguy hiểm, ta sẽ quay lại tìm hai con. Nếu ta không quay lại nữa, có nghĩa là trong thôn rất nguy hiểm. Hai con không được quay về, tìm một nơi an toàn trốn đi.”

Dư tam nương không muốn.

Nhưng Chu thị vẫn tiếp tục cầu xin.

Bà chủ yếu là vì con gái mình.

Khả Tâm không nói được, dù gặp nguy hiểm cũng không thể phát ra tiếng, nhất định phải có người ở bên.

Bà cũng không thể để Dư tam nương một mình trở về, như vậy không tốt lắm.

Cuối cùng, bà chỉ có thể tự mình quay về xem tình hình, để Dư tam nương và Vân Khả Tâm ở lại.

Dư tam nương nói không lại Chu thị, miễn cưỡng đồng ý ở lại với Vân Khả Tâm.

Hai người nhìn Chu thị vội vã chạy về.

Các nàng không biết, lần chia tay này là vĩnh biệt.

Chu thị một đi không trở lại.

Dư tam nương và Vân Khả Tâm ngồi xổm trong bụi cây đợi đến sáng, cũng không thấy Chu thị quay về.

Các nàng muốn về xem chuyện gì xảy ra, nhưng nhớ lời Chu thị dặn dò, các nàng không dám hành động hấp tấp.

Cuối cùng, các nàng nghe lời Chu thị, quyết định tìm nơi trốn đi.

Đầu tiên, các nàng trốn trong hang động gần đó một ngày, sau đó đến nơi khác trốn qua đêm, khi đói, các nàng chỉ có thể dựa vào rau rừng để lấp bụng.

Vừa rồi các nàng phát hiện quan binh tìm kiếm trên núi, sợ bị phát hiện nên cuống quít nhảy xuống sông, chốc sau được quan binh vớt lên.

Các nàng tưởng mình xong đời rồi, nào ngờ tình huống xoay chuyển, các nàng lại gặp được Lệ Khinh Ngôn!

Sau khi nghe Dư tam nương kể lại, Tiêu Lăng Phong không khỏi thở dài.

“Cũng may là hai cô không quay về.”

Nếu lúc đó các nàng quay về, chắc sớm đã thành một trong những thi thể cháy đen nằm ở đây rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play