Tiêu Hề Hề không hề nghi ngờ hắn, giao Lão Vương qua “Vậy chàng ôm đi.”

Lạc Thanh Hàn giơ tay nhận, nhưng trong quá trình đó lại không cẩn thận trượt tay, Lão Vương bất cẩn rơi xuống.

May là độ cao không quá cao, Lão Vương không bị thương, sau khi chạm đất liền đứng dậy.

Nó vểnh đuôi kêu meo meo với Lạc Thanh Hàn.

Loài người to gan, dám âm mưu hại bổn meo?!

Lạc Thanh Hàn “Ta không cố ý, ta không ngờ nó nặng như vậy.”

Tiêu Hề Hề “Đúng là nó có hơi mập.”

Lão Vương tiếp tục kêu meo meo.

Ngươi rõ ràng là cố ý!

Tên cẩu Hoàng đế mưu mô!

Lạc Thanh Hàn “Trông nó hình như rất giận.”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Ừm.”

Nàng tưởng Lạc Thanh Hàn sẽ dỗ dành Lão Vương, nhưng lại thấy Lạc Thanh Hàn đương nhiên nói.

“Con người một khi tức giận sẽ không muốn ăn cơm, hẳn là mèo cũng vậy, đêm nay không cần chuẩn bị thức ăn cho mèo, bảo người dẹp hết đi.”

Lão Vương: ………

Tuy bổn meo không phải người, nhưng tên Hoàng đế này đúng là chó.

Dù Lạc Thanh Hàn đã ra lệnh bỏ bữa tối của Lão Vương nhưng Tiêu Hề Hề vẫn lén đút cho nó chút đồ ăn trong khi Lạc Thanh Hàn không để ý.

Sáng hôm sau.

Phương Vô Tửu đến bắt mạch cho Tiêu Hề Hề.

Gần đây y tra rất nhiều thư tịch nhưng vẫn chưa tìm ra cách gì để chữa kinh mạch.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, tình trạng của Hề Hề vẫn không khá hơn.

Tuy trước giờ Phương Vô Tửu vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh, nhưng lúc này y không khỏi có hơi lo lắng.

Sau khi rời cung Vân Tụ, y đến Tàng Thư Các như thường lệ.

Y vừa ngồi xuống không bao lâu, mèo vàng Lão Vương đã tới.

Nó uyển chuyển bước lên những bậc thang, nhảy lên giá sách cao.

Vì đêm qua ăn không đủ no nên hôm nay tâm trạng Lão Vương không tốt, cúi đầu nhìn loài người phía dưới, quyết định trêu chọc y.

Lão Vương cố ý nhảy tới trước mặt Phương Vô Tửu, bước qua đống sách chất bên cạnh.

Phương Vô Tửu chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng, sau đó mặc kệ, tiếp tục đọc sách.

Y nhanh chóng xem xong một quyển.

Vẫn không có thu hoạch gì.

Phương Vô Tửu đành đặt quyển sách sang một bên, đứng dậy tìm sách y thuật trên giá sách khác.

Lão Vương thấy tên loài người này dám không để ý tới mình, rất không cam lòng, lập tức đi theo y, lần nữa nhảy lên giá sách.

Nó nhảy từ giá sách này sang giá sách kia, chuyển động tương đối lớn, tuy bước nhảy linh hoạt nhưng vẫn tạo ra một số tiếng động.

Phương Vô Tửu cau mày nhìn nó, thấp giọng cảnh cáo.

“Im lặng!”

Lão Vương bị ánh mắt sắc bén của y dọa sợ, không cẩn thận trượt chân đẩy một chồng sách ra khỏi giá.

Thư tịch lộp độp rơi xuống sàn.

Nét mặt Phương Vô Tửu chợt lạnh lùng hơn.

Lão Vương sợ đến dựng tóc gáy, bản năng của động vật nhỏ mách bảo nó, tên loài người này rất nguy hiểm!

Nó kêu meo meo hai tiếng rồi phóng đi.

Phương Vô Tửu đi tới, cúi người nhặt hết thư tịch vương vãi trên sàn lên.

Một trong những quyển sách cổ đã quá cũ, bìa không còn chắc chắn, khi Phương Vô Tửu nhặt lên, phát hiện các trang bên trong bung ra.

Y phải xếp lại từng trang một.

Trong quá trình đó, y vô tình nhìn thấy mô tả về việc chữa lành kinh mạch của cơ thể con người.

Tay Phương Vô Tửu dừng lại, nhịp tim hơi đập nhanh.

Y tìm thấy rồi!

Sau bao nhiêu ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được rồi!

Phương Vô Tửu vén vạt áo lên, ngồi thẳng xuống đất, bắt đầu đọc nội dung trên trang sách.

Đến khi trời tối, y mới rời khỏi Tàng Thư Các.

……

Hôm nay là ngày Lạc Diên Chi bị hành quyết.

Để bảo vệ thể diện hoàng thất, Lạc Diên Chi không bị xử tử công khai mà bị treo cổ lặng lẽ trong ngục.

Vì Lạc Diên Chi đã bị giáng làm thường dân, không được chôn cất trong hoàng lăng, Trưởng công chúa Hoa An đành ra tiền ra sức tìm một nơi chôn cất y đàng hoàng.

Còn Hạ Ngữ Nhiên, Trưởng công chúa Hoa An đã đưa nàng về quê.

Cả phủ Tĩnh huyện vương bị phong tỏa, các thiếp thất của y liệt vào nô tịch, giao cho quan lại bán đi.

Chuyện này đã được đăng trên “Thịnh Kinh Nhật Báo”.

Dân chúng cảm thán.

Không ngờ đường đường là Tĩnh vương, trước bị giáng làm Quận vương, sau bị giáng làm Huyện vương, cuối cùng bị giáng làm thường dân, thậm chí còn không giữ được mạng, chết vô cùng bi thảm.

Trên “Thịnh Kinh Nhật Báo” còn đăng thông báo tìm người.

Thông báo đăng có một lang quân họ Mai từng gặp đại nạn, được hai người tốt bụng cứu giúp, bây giờ Mai lang quân cuối cùng đã vượt qua khó khăn, kiếm được ít tiền, hy vọng tìm được hai ân nhân của mình, ai tìm được sẽ có thưởng!

Thông báo còn kèm theo hai bức chân dung.

Thông báo tìm người thường là tìm người thân thất lạc, hay bạn bè đã lâu không có tin tức, nhưng thông báo này tìm ân nhân, quan trọng là có thưởng.

Nhất thời có không ít người động lòng.

Sau đó có người đã mang tờ “Thịnh Kinh Nhật Báo” đến tòa soạn, cung cấp manh mối về hai người.

Thì ra hai người đó đều là người của Tống gia.

Một trong số hai người là đích thứ tử của gia chủ Tống gia, tên Tống Kiệt.

Người còn lại là người hầu của Tống gia, ngày thường làm việc cho Tống Kiệt, thân thủ rất giỏi.

Bên tòa soạn lập tức báo tin này cho Phủ doãn Mai Quảng Đào.

Thông báo tìm người trên báo là do Mai Quảng Đào đăng, chuyện tìm ân nhân báo đáp đều do y dựng lên, nhằm mục đích nhanh chóng tìm ra manh mối.

Mai Quảng Đào lập tức sai người truyền tin cho Tống gia, yêu cầu Tống gia đến nhận thi thể.

Tuy nhiên chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy người Tống gia xuất hiện.

Mai Quảng Đào chỉ đành sai người khiêng hai thi thể đến Tống gia.

Hai thi thể được đặt trước cổng Tống gia.

Bọn họ tự sát đã được mấy ngày, thi thể đang thối rữa, bốc mùi hôi thối khó chịu.

Cổng phủ Tống gia vẫn đóng kín, không ai bước ra nói câu nào.

Cuối cùng, những người hàng xóm không chịu nổi nữa, lần lượt chạy ra bảo người của phủ Kinh Triệu nhanh chóng khiêng thi thể đi.

Mai Quảng Đào dùng khăn lụa che miệng mũi, nhân cơ hội hỏi thăm hàng xóm.

“Các ngươi biết Tống Kiệt của Tống gia phải không?”

Nhà gần nhau như vậy, hàng xóm đương nhiên đã nhìn thấy Tống Kiệt, ai cũng nói biết hắn.

Mai Quảng Đào chỉ vào hai thi thể bên cạnh “Phiền các ngươi nhìn xem trong hai thi thể này có Tống Kiệt không?”

Tấm bạt phủ trên thi thể được dỡ bỏ.

Mùi hôi thối càng lúc càng nồng.

Hàng xóm bịt miệng mũi, kìm nén cảm giác buồn nôn, đi tới xem xét.

“Đây là Tống Kiệt!”

“Không phải trước đó vẫn còn sống khỏe sao? Sao lại chết rồi?”

“Tống Kiệt chết rồi, sao người Tống gia không xuất hiện? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

……

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.

Bọn họ nghiện ăn dưa, dù mùi xác chết khiến người ta buồn nôn nhưng bọn họ vẫn cố nhịn, ở lại hiện trường không chịu đi.

Mai Quảng Đào có được câu trả lời chính xác, trực tiếp ra lệnh cho quan binh xông vào Tống gia.

Tất cả già trẻ trong Tống gia đều được đưa ra ngoài.

Bọn họ đầy hoảng loạn, ôm nhau run rẩy.

Mai Quảng Đào chỉ vào thi thể trên đất, trầm giọng hỏi.

“Các ngươi biết hai người này phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play