Tiêu Hề Hề sai người gọi Thượng Khuê tới, nàng muốn hỏi Thượng Khuê chút chuyện, nhưng được báo Thượng Khuê làm việc không hiệu quả, đã tạm thời bị cách chức.
Bảo Cầm giải thích “Quý phi nương nương bị bắt cóc dưới tầm mắt của Thượng Khuê, dù quá trình thế nào, cũng là do Thượng Khuê không làm tròn chức trách.”
Vì hắn không làm tròn chức trách nên phải chịu phạt.
Tiêu Hề Hề cau mày “Nhưng ta có chút chuyện muốn hỏi hắn.”
Bảo Cầm “Hay là nương nương đi xin chỉ thị của bệ hạ? Nếu bệ hạ đồng ý, có thể triệu Thượng Khuê vào cung bất cứ lúc nào.”
Hiện giờ Tiêu Hề Hề đang dưỡng bệnh, không thể trưa nào cũng đến ngự thư phòng tìm Lạc Thanh Hàn dùng bữa như trước, nàng chỉ có thể đợi đến tối Lạc Thanh Hàn tới rồi mới nói với hắn chuyện này.
Lúc này, Lạc Thanh Hàn đang gặp Trưởng công chúa Hoa An.
Tinh thần của Trưởng công chúa Hoa An rất tệ, khóe mắt thêm vài nếp nhăn, dù khuôn mặt được trang điểm một lớp phấn dày cũng không thể che được hốc hác mệt mỏi.
Nàng ngước nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi đang ngồi trên cao, môi hơi hé ra.
“Bệ hạ, ta muốn cầu xin một chuyện.”
Lạc Thanh Hàn không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng.
Đôi mắt đen láy đó như xuyên vào da thịt, nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Trưởng công chúa Hoa An mất tự nhiên cười cười “Hẳn là bệ hạ đã đoán được mục đích ta tới đây, ta tới đây là vì chuyện của Thái hoàng thái hậu và Tĩnh huyện vương, xin bệ khai ân, tha cho hai người họ.”
Thái hoàng thái hậu là mẫu hậu của nàng, Tĩnh huyện vương là con rể của nàng.
Hai người đều là người thân của nàng, nàng không thể mặc kệ sống chết của họ.
Dù biết tội mà hai người phạm phải là tội phản nghịch nhưng Trưởng công chúa Hoa An vẫn vào cung cầu xin.
Lạc Thanh Hàn hỏi sang chuyện khác “Cô mẫu, trông sắc mặt người không được tốt lắm, hay là để thái y khám cho người?”
Trưởng công chúa Hoa An “Ta không sao, ta không cần khám bệnh, chỉ hi vọng bệ hạ có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho Thái hoàng thái hậu và Tĩnh huyện vương.”
Lạc Thanh Hàn “Người thân của trẫm không còn nhiều, trẫm hi vọng cô mẫu chăm sóc tốt sức khỏe của mình, người nên về nghỉ ngơi cho tốt, trẫm không muốn lại phải trải qua nỗi đau mất đi người thân.”
Thấy hắn không trả lời, Trưởng công chúa Hoa An hơi lo lắng.
“Bệ hạ, Thái hoàng thái hậu và Tĩnh huyện vương là người thân của ta, ta không thể trơ mắt nhìn hai người họ chịu khổ, cầu xin ngài tha cho họ!”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chằm chằm.
Lần này, cuối cùng hắn đã tiếp lời.
“Lẽ nào trẫm không phải người thân của cô mẫu sao?”
Trưởng công chúa Hoa An sửng sốt.
Nàng không ngờ Hoàng đế lại hỏi như vậy.
Phải rất lâu sau nàng mới nói được.
“Ngài đương nhiên cũng là người thân của ta.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu đều là người thân, sao người chỉ nghĩ tới Thái hoàng thái hậu và Tĩnh huyện vương, lại không quan tâm đến tâm trạng của trẫm dù chỉ một chút? Lần này bọn họ liên thủ giết trẫm, nếu như trẫm không chuẩn bị trước, sợ là xương cốt bây giờ đã nát hết rồi, nhưng người hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, trong lòng người chỉ có mẫu hậu và con rể.”
Trưởng công chúa Hoa An bị hắn nói đến đỏ mặt tía tai, không còn mặt mũi gì.
“Xin lỗi.”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm đã hứa với hoàng tổ mẫu, dù bà ấy có muốn giết trẫm, trẫm cũng sẽ không hại bà ấy, chuyện này trẫm có thể nói lại lần nữa với người, trẫm bảo đảm nói được làm được.”
Trưởng công chúa Hoa An vội hỏi “Tĩnh huyện vương thì sao?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Trưởng công chúa Hoa An ngày càng bất an “Lần này quả thật là Tĩnh huyện vương đã làm sai, bệ hạ có thể giáng y làm thường dân, hoặc là đày y tới một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, không được phép quay lại, chỉ cần bệ hạ có thể tha mạng cho y, thì có ra sao cũng được!”
Thật ra nàng không thích Lạc Diên Chi, nhưng con gái nàng đã gả cho Lạc Diên Chi, một khi Lạc Diên Chi bị kết án tử, chắc chắn con gái nàng sẽ bị liên lụy.
Lạc Thanh Hàn “Rắn chết vẫn còn nọc, Tĩnh huyện vương chính là con rắn đó, nếu tha mạng cho y, đồng nghĩa chôn một mầm họa sau này cho trẫm.”
Tuy Lạc Diên Chi không có bản lĩnh gì, nhưng người khác có thể lợi dụng thân phận của y gây chuyện.
Trước đó Vương Can đã làm vậy, lợi dụng Lạc Diên Chi bố trí trận ám sát, suýt nữa hại chết Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.
Trưởng công chúa Hoa An còn muốn cầu xin cho Lạc Diên Chi.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không còn kiên nhẫn để nghe tiếp.
Hắn lạnh lùng nói “Nể tình cô mẫu, trẫm có thể hứa tha mạng cho Hạ Ngữ Nhiên, những chuyện khác thì cô mẫu đừng nhúng tay vào.”
Trưởng công chúa Hoa An thấy vậy, biết Hoàng đế đã quyết định.
Nàng không còn lựa chọn nào khác, đành cáo từ rời đi.
Trưởng công chúa Hoa An về phủ Công chúa, sai người mời Hạ Ngữ Nhiên tới.
Nàng nói quyết định của Hoàng đế với Hạ Ngữ Nhiên, khuyên bảo nói.
“Dù sao con và Tĩnh huyện vương cũng chán ghét nhau, bây giờ xảy ra chuyện này, con có thể nhân cơ hội thoát thân, Hoàng thượng đã hứa với ta sẽ tha mạng cho con, ta sẽ sai người đưa con về quê ở tạm một thời gian, chờ sóng gió qua đi, ta lại sai người đón con về.”
Trưởng công chúa Hoa An đã sắp xếp xong mọi chuyện.
Tuy Hạ Ngữ Nhiên vẫn còn hơi lo, nhưng nàng biết không còn cách nào tốt hơn nên đành gật đầu đồng ý.
Nàng còn chưa kịp rời ra, Lạc Thanh Hàn bắt lấy gáy nàng hôn thật sâu.
Sáng hôm sau, Thượng Khuê được Quý phi triệu kiến, ăn mặc chỉnh tề vào cung.
Vết thương trên người y vẫn chưa lành, tay phải còn quấn băng dày, má trái có vết bầm lớn, đi lại khập khiễng.
“Thảo dân bái kiến Quý phi nương nương.”
Vì bị cách chức, cả xưng hô cũng đổi thành thảo dân.
Tiêu Hề Hề “Vết thương của ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Thượng Khuê “Đa tạ nương nương quan tâm, thảo dân đã đỡ nhiều rồi.”
Tiêu Hề Hề “Thật ra, không phải bệ hạ không muốn dùng ngươi nữa, chỉ là chuyện này nhất định phải có một lời giải thích, nếu không sẽ không phục chúng. Khoảng thời gian này, ngươi cứ ở nhà dưỡng thương, đợi vết thương của ngươi lành lại, bổn cung sẽ thay ngươi cầu xin bệ hạ.”
Từ khi bị cách chức, Thượng Khuê đã phải chịu áp lực rất lớn, y lo từ đây sẽ thất nghiệp ở nhà, không còn cơ hội khôi phục quan chức.
Lúc này nghe Quý phi nói, tảng đá treo trong lòng Thượng Khuê cuối cùng cũng có thể rơi xuống.
Y chân thành bày tỏ lòng cảm kích.
“Thảo dân đã hiểu, đa tạ Quý phi nương nương nhắc nhở.”
Tiêu Hề Hề “Lần này bổn cung gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi một chuyện, trước đó bổn cung sai ngươi điều tra Tô gia, kết quả thế nào?”
Lúc đầu, Uất Cửu dùng thân phận đích nữ Tô gia vào cung.
Nếu gã có thể giả làm đích nữ Tô gia, hơn nữa còn không bị người Tô gia phát hiện, có nghĩa trong Tô gia hẳn là có tay trong của gã.
Cho nên Tiêu Hề Hề muốn bắt đầu từ Tô gia, xem thử có thể tìm được tay trong đó không?
Nếu có thể tìm được tay trong, có thể lần theo manh mối, tìm ra thân phận thật sự của Uất Cửu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT