Bản lời khai nhanh chóng được chuyển đến tay Hoàng đế.
Theo lời khai của ba tên phản tặc, bọn họ thuộc một môn phái tên Thiên Môn.
Dưới Thiên Môn còn có rất nhiều tổ chức nhỏ rải rác, chẳng hạn như Cứu Thế Giáo hay Độ Sinh Giáo.
Tiêu Hề Hề ngồi cạnh Lạc Thanh Hàn, xem bản lời khai trong tay hắn.
Khi nhìn thấy ba chữ “Độ Sinh Giáo”, nàng vô cùng ngạc nhiên.
“Đây không phải tà giáo do tên Chu Toàn Khôn kia lập ra sao!”
Năm đó phu nhân của Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân mất tích, thông qua điều tra thì phát hiện chuyện này có liên quan đến một tà giáo tên Độ Sinh Giáo, mà mẫu thân Tiết thị của Tiêu Hề Hề cũng là một tín đồ của giáo phái.
Sau đó, Chu Toàn Khôn bị bắt, Độ Sinh Giáo bị cấm.
Tiêu Hề Hề nghĩ chuyện đã kết thúc ở đây.
Nào ngờ ba chữ “Độ Sinh Giáo” lại lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn Lạc Thanh Hàn.
“Chàng từng nghe nói đến phái Thiên Môn chưa?”
Lạc Thanh Hàn “Chưa từng.”
Hắn từng nghe chút chuyện của Huyền Môn, còn Thiên Môn thì chưa từng nghe bao giờ.
Tiêu Hề Hề tiếp tục đọc bản lời khai.
Ba tên phản tặc này chỉ là tay sai tiểu tốt ở Thiên Môn, không biết gì nhiều, bọn chúng chỉ biết trong dân gian có rất nhiều giáo phái như Cứu Thế Giáo hay Độ Sinh Giáo, trách nhiệm chính của những giáo phái nhỏ này là chiêu mộ tín đồ, thông qua tẩy não, ép buộc, xúi giục, … khiến những tín đồ này quyên góp tiền cho bọn chúng, sau đó đưa tiền cho Thiên Môn.
Lúc triều đình cấm Độ Sinh Giáo, chỉ tìm thấy đạo quán được thành lập ở thành Thịnh Kinh, lại không tìm thấy số tiền mà Độ Sinh Giáo đã thu được từ tín đồ.
Số tiền hoàn toàn biến mất, đến giờ vẫn chưa được tìm thấy.
Lạc Thanh Hàn còn tưởng Chu Toàn Khôn đã lén giấu tiền, bây giờ hắn mới biết số tiền này đã được chuyển đến Thiên Môn.
Từ đó cho thấy, phái Thiên Môn đã ăn sâu vào gốc rễ trong dân gian, có nội bộ cơ chế vận hành rất hoàn chỉnh.
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm nói “Ta cứ thấy phái Thiên Môn có khả năng liên quan tới Huyền Môn.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng “Sao lại nghĩ vậy?”
Tiêu Hề Hề tự tin nói “Hai phái đều có chữ Môn đó.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lý do chắc chắn đến mức không bác bỏ được.
Lạc Thanh Hàn “Vậy trước đây nàng có nghe nói đến phái Thiên Môn không?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu nói không có, sau đó lại nói.
“Ta vào môn phái khá trễ, nên ta cũng không rõ nhiều chuyện đồn thổi trong môn phái, ví như ân oán giữa sư phụ và Không Thiền, ta hoàn toàn không biết. Mấy chuyện này có thể hỏi các sư huynh, mấy huynh ấy vào môn phái sớm hơn ta, có lẽ sẽ biết được gì đó.”
Vì vậy Lạc Thanh Hàn liền sai người mời các sư huynh đệ của Hề Hề tới.
Sau khi bốn người ngồi xuống, các nha hoàn bưng trà nóng lên.
Phương Vô Tửu nhìn trà Long Tỉnh trước mặt, mỉm cười hỏi.
“Có thể đổi cho ta trà hoa cúc cẩu kỷ không?”
Nha hoàn lập tức làm theo, đổi cho y tách trà Long Tỉnh thượng hạng bằng trà hoa cúc cẩu kỷ.
Bùi Thiên Hoặc không khỏi phàn nàn “Đây là Minh Tiền Long Tỉnh thượng hạng đó, ngày thường muốn uống cũng không uống được, huynh lại đổi thành trà hoa cúc cẩu kỷ, rốt cuộc huynh nghĩ gì vậy?”
Phương Vô Tửu nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói “Cẩu kỷ bổ sung khí huyết, hoa cúc thanh nhiệt tiêu độc.”
Y nhìn Tiêu Hề Hề, như cha già dặn dò.
“Muội hiện giờ thiếu khí huyết, nên ăn nhiều cẩu kỷ.”
Tiêu Hề Hề “Ta biết rồi mà, thật ra lần này mời mọi người tới đây vì muốn hỏi chút chuyện ……”
Phương Vô Tửu “Hai người muốn hỏi về Thiên Môn sao?”
Tiêu Hề Hề sửng sốt “Sao huynh biết? Lẽ nào huynh biết thuật đọc tâm thật sao?”
Phương Vô Tửu mỉm cười “Ba bản lời khai đó là do ta viết dựa trên lời kể của phạm nhân, ta biết rất rõ nội dung trong bản lời khai, trong đó có nhắc đến Thiên Môn, ta đoán hai người chắc sẽ hứng thú với chuyện này.”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn y “Nói vậy, ngươi biết phái Thiên Môn này?”
Phương Vô Tửu gật đầu “Ta quả thật biết chút ít.”
Sở Kiếm nghi hoặc, gãi đầu hỏi “Thiên Môn là gì? Sao đệ chưa từng nghe qua?”
Bùi Thiên Hoặc cũng không biết gì.
Chỉ có Ôn Cựu Thành lộ nét mặt trầm ngâm.
Y quay đầu nhìn Phương Vô Tửu bên cạnh, thấp giọng hỏi “Lẽ nào là Thiên Môn mà sư phụ nhắc tới lúc trước sao?”
Phương Vô Tửu “Chắc là Thiên Môn đó.”
Sở Kiếm nôn nóng muốn chết “Rốt cuộc là chuyện gì? Hai huynh đừng úp mở nữa.”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói “Trước kia sư phụ từng nói, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ nói Thiên Môn là một đám điên, chúng ta phải tránh xa những kẻ điên đó.”
Ôn Cựu Thành bổ sung “Sư phụ còn nói, nếu thật sự không tránh được, thì cứ giết thẳng tay, không được cho những kẻ điên đó cơ hội phản công.”
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm nói “Nói vậy, Huyền Môn và Thiên Môn là quan hệ thù địch.”
Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Đúng lúc này, Triệu Hiền bước vội vào.
Nét mặt Triệu Hiền trông rất nghiêm trọng.
“Khởi bẩm bệ hạ, phủ đệ Vương gia cháy lớn, hơn hai trăm mạng người trong Vương gia đã chết hết, không còn một ai.”
Mọi người có mặt chấn động!
Trước đó Lạc Thanh Hàn bị tập kích trong thái miếu, kẻ chủ mưu cuộc tập kích gồm hai người, một người là Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi, người còn lại là Vương Can, gia chủ đương nhiệm của Vương gia.
Lạc Diên Chi đã bị bắt, nhưng Vương Can đã biến mất.
Lạc Thanh Hàn sai người bao vây Vương gia, có ý định dùng người trong Vương gia làm mồi nhử Vương Can cắn câu.
Nào ngờ Vương Can không xuất hiện mà cả Vương gia đều bị thiêu rụi!
Lạc Thanh Hàn cau mày hỏi “Chuyện xảy ra khi nào?”
Triệu Hiền “Đám cháy bùng phát vào sáng sớm hôm nay, lúc người của phủ Kinh Triệu và Tuần Phòng Ti phát hiện thì lập tức dập lửa, ngọn lửa được dập rất nhanh, nhưng những người bên trong phủ đệ của Vương gia đã chết hết, sau khi kiểm tra, toàn bộ đều bị một đao chí mạng.”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Hơn hai trăm người bị giết, cả một tiếng hét cũng không có sao?”
Triệu Hiền “Chúng thần nghi ngờ người trong Vương gia đã bị đánh thuốc mê, hung thủ nhân lúc bọn họ bất tỉnh đâm một đao chí mạng, cho nên cả quá trình không có tiếng hét nào, những người sống gần Vương gia cũng không thấy điều gì kỳ lạ.”
Hơn hai trăm người trong Vương gia bị diệt trong âm thầm.
Chuyện này nghe xong thật rợn người.
Sở Kiếm khó hiểu “Ai có mối hận lớn như vậy với Vương gia?”
Không biết Lạc Thanh Hàn nghĩ gì, sắc mặt tối sầm “Là Vương Can.”
Sở Kiếm không biết Vương Can là ai.
Nhưng Tiêu Hề Hề biết.
Nàng khó tin nói “Không phải chứ, Vương Can là gia chủ Vương gia, những người đó đều là người thân của ông ta, trong đó có huynh đệ vợ con của ông ta, ông ta không b.ệnh hoạn điên cuồng đến thế chứ?”
Lạc Thanh Hàn nói “Nhìn từ kết quả thì Vương Can là người được lợi lớn nhất, vì chỉ cần Vương gia không còn, ta sẽ không cách nào khống chế ông ta.”
Đối với Vương Can mà nói, thay vì để lại điểm yếu là Vương gia, sau đó bị Hoàng đế nắm thóp, thà ông ta tự tay hủy đi điểm yếu này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT