Uất Cửu dường như đang kìm nén rất nhiều oán hận, hiện giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ trút, dù không nhận được phản hồi nhưng gã vẫn nói nhiệt tình.
Gã vẫn đang kể những trải nghiệm khi cải trang thành nữ của mình trong cung, chẳng hạn như việc mặc y phục nữ đi vệ sinh phiền phức thế nào, mỗi tháng có mấy ngày gã bị ép uống nước đường đỏ ……
Sau đó, gã phàn nàn về nhiều bất mãn của mình trong cung.
Hệt như Tường Lâm tẩu chuyển thế.
Tiêu Hề Hề không muốn nghe nữa, nhưng cơ thể lại không cử động được, lỗ tai cũng không thể bịt lại, đành trưng đôi mắt cá chết, bất lực nghe gã nói.
Xe ngựa vững vàng di chuyển dọc đường lớn, ngày càng cách xa thái miếu.
Tiêu Hề Hề không biết Uất Cửu muốn đưa nàng đi đâu, nàng cũng không quan tâm.
Nàng thầm ước tính trong lòng, với tốc độ hiện tại, không bao lâu nữa sẽ vượt quá mười dặm.
Mười dặm là khoảng cách tối đa giữa nàng và Lạc Thanh Hàn.
Vượt quá khoảng cách này, nàng sẽ ngắt kết nối wifi của Lạc Thanh Hàn.
Lúc đó thứ chờ đợi nàng mắt nhắm duỗi chân, hồn về trời Tây.
Thật ra nàng không sợ chết, dù gì nàng cũng chỉ có thể sống đến năm mười chín tuổi, sống đến bây giờ nàng đã được hời rồi.
Nàng chỉ không yên tâm về Lạc Thanh Hàn.
Nếu nàng chết, sau này Lạc Thanh Hàn sẽ sống cô độc trong cung, không còn ai ăn ngủ cùng chàng, không ai cố nghĩ cách kể chàng nghe những câu chuyện dở khóc dở cười, cũng không ai tổ chức sinh nhật cho chàng, tự tay nấu bát mì trường thọ cho chàng.
Chàng chắc chắn sẽ đau lòng.
Trước kia Tiêu Hề Hề không quan tâm sống chết, nàng chỉ muốn sống thoải mái.
Giờ đây nàng đã có người mình quan tâm, nàng muốn đi hết đời này với người đó, nên nàng đã thay đổi, nàng sợ chết.
Tiêu Hề Hề nhắm mắt lại.
Ở ngực vẫn còn có cảm giác đau rát, đó là hậu quả của nội thương.
Nếu là trước đây, có lẽ nàng không vùng vẫy, chỉ nằm đó chờ chết.
Nhưng bây giờ nàng không muốn chết.
Nàng chỉ có thể nghiến răng đánh cược.
Dù có trở thành người tàn phế thì ít nhất vẫn còn sống.
Chỉ cần còn sống còn có hy vọng thoát khỏi khống chế, quay về bên chàng.
Tiêu Hề Hề lại vận nội lực, chịu đựng cơn đau do nội tạng bị thương gây ra, dùng nội lực đẩy kim bạc từng chút ra ngoài.
Uất Cửu vẫn đang lải nhải.
Đến khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng, gã mới chợt ngừng nói.
Gã vội quay đầu thì thấy mặt Tiêu Hề Hề vàng như tờ giấy, khóe miệng chảy máu, toàn thân run rẩy thoi thóp.
Sắc mặt Uất Cửu thay đổi.
Gã không ngờ nữ nhân này lại liều mạng, dù có nguy cơ tàn phế cũng rút kim bạc.
Đúng là kẻ điên!
Uất Cửu định giơ tay đánh nàng bất tỉnh.
Nhưng đã muộn một bước.
Tiêu Hề Hề đã rút kim bạc ra khỏi người, các huyệt đạo trên người nàng lập tức thông suốt.
Nàng động đậy được rồi!
Nàng nuốt máu đang dồn lên, chịu đựng cơn đau như kim đâm vào ngực, giơ tay phải hung hãn tóm lấy Uất Cửu!
Uất Cửu nắm cổ tay phải của nàng, không cho nàng cử động.
Tiêu Hề Hề lập tức giơ tay trái cào mạnh vào mu bàn tay phải của gã.
Sức cào rất mạnh, móng tay cào vào da gã, để lại bốn vết máu đỏ.
Vết thương này đối với Uất Cửu không là gì cả.
Gã không coi trọng vết thương này, chỉ coi như bị mèo rừng cào.
Gã thậm chí còn có tâm trạng cười cười, giọng điệu đầy trêu chọc.
“Được rồi, đừng gây sự nữa, dù có ép kim bạc ra ngoài cũng không thể trốn được, hiện giờ ngươi bị thương rất nặng, nếu không nhanh chóng chữa trị, ngươi không chỉ tàn phế, thậm chí còn sẽ chết.”
Tiêu Hề Hề quả thật bị thương rất nặng.
Lúc này nàng thậm chí không thể dùng nội lực, trong miệng đầy mùi tanh ngọt, ngực đau dữ dội, nàng chỉ thở thôi thì cơn đau cũng như sống không bằng chết.